(Nhị thập tứ hiếu là một tác phẩm trong văn học Trung Hoa kể lại sự tích của 24 tấm gương hiếu thảo do Quách Cư Nghiệp vào thời nhà Nguyên biên soạn. Ông nổi tiếng là một người con hiếu thảo, và sau khi cha mất ông đã xuất bản quyển này. Hầu hết các người con hiếu thảo là nam giới báo hiếu cho mẹ già.)
Thậm chí Vân Thiên Hữu còn từ chuyện này mà phát hiện được một điều bí mật.
Đó chính là Mộ Nhã Triết chưa từng chạm qua dù chỉ một đầu ngón tay Mộ Uyển Nhu.
Trong lòng Vân Thiên Hữu cảm thấy viên mãn.
Mộ Nhã Triết này, nếu thật sự dám cho cậu một người em cùng cha khác mẹ, cậu tuyệt đối sẽ không chấp nhận!
Lý Hàn Lâm không khỏi nhướng mày, hiển nhiên là ông ta rất ngạc nhiên với sự thông minh của Hữu Hữu: “Tổng giám đốc Vân, nếu không phải cháu phân tích như vậy, chú thật sự cho rằng cha cháu đã khiến cho cô ta mang thai!”
Hữu Hữu khinh bỉ nhìn ông ta, không lưu tình chút nào mà châm chọc: “Chú Lý à, chú cho rằng cháu là chú sao? Chỉ số thông minh quá thấp?”
Lý Hàn Lâm bị ánh mắt “miệt thị” của Hữu Hữu làm cho uất ức.
Có cần phải xấu xa như vậy không? Có nhất thiết phải độc miệng như vậy không?
Lại còn châm chọc nói ông có chỉ số thông minh thấp.
Lý Hàn Lâm bi phẫn.
Trong lòng rất khổ tâm, nhưng tuyệt đối không dám phản bác.
Nếu không nhất định sẽ bị trừ tiền thưởng.
Lý Hàn Lâm mím môi, lại có chút khó hiểu: “Nếu đứa trẻ trong bụng Mộ Uyển Nhu không phải là của Mộ Nhã Triết, vậy rốt cuộc là của ai?”
“Nhất định không phải là chú.” Vân Thiên Hữu đột nhiên phun ra một câu.
Lý Hàn Lâm nghẹn lời: “… Chú biết không phải là chú.”
“Vậy ý của chú là gì?” Hữu Hữu liếc xéo ông ta: “Chú hỏi cháu đứa bé trong bụng cô ta là của ai, làm sao cháu biết được? Chú cho rằng cháu là thần thánh sao?”
Lý Hàn Lâm thật sự muốn âm thầm vỗ tay reo hò.
Xem ra đứa nhỏ này cũng không phải thần tiên!
Cũng không phải cái gì cũng biết!
Lần này lại là đến lượt ông ta mãn nguyện trong lòng.
“Tổng giám đốc Vân, mẹ cháu ở đoàn làm phim, cháu không đi thăm sao?” Lý Hàn Lâm đột nhiên hỏi.
“Không cần. Mấy ngày này mẹ cháu đều diễn vào buổi đêm, nhất định vô cùng vất vả. Trong khoảng thời gian này, cháu nhất định phải cho bồi bổ cho mẹ thật tốt!” Hữu Hữu nói, lập tức ở trong đầu bắt đầu sửa lại thực đơn dinh dưỡng, tính toán chờ đến khi Vân Thi Thi về nhà, sẽ bổ sung cho cô thật nhiều đồ ăn ngon bổ.
Lý Hàn Lâm ở một bên quả thực là muốn hâm mộ đến chết.
Ai nha, một đứa con nhị thập tứ hiếu thế này, ngay cả nằm mơ ông ta cũng muốn có được?
… Nhưng mà, ngay cả vợ ông ta cũng không có.
Về sau nếu ông ta có con trai nhất định phải lấy Vân Thiên Hữu làm tấm gương, ngay từ nhỏ sẽ phải giáo dục con trai mình về nhị thập tứ hiếu, bồi dưỡng thành một người giống như Vân Thiên Hữu, vừa thông minh lại hiếu thuận!
……
“Ông chủ, qua nhiều góc độ phân tích, biểu hiện của cô Vân đối với ngài nhất định là ghen.”
Tập đoàn tài chính Đế Thăng, văn phòng tổng giám đốc, Mẫn Vũ chất lên bàn một chồng sách tâm lý học thật cao, đẩy đẩy mắt kính, nghiêm túc nói với Mộ Nhã Triết.
Mộ Nhã Triết hơi dựa người ra sau, vẻ mặt suy nghĩ sâu xa, ngay sau đó, dùng ánh mắt hoài nghi lườm anh ta: “Thật sự sao?”
“Có lẽ là như vậy!” Mẫn Vũ lập tức giải thích: “Trong sách nói như vậy!”
“Nói thử xem, tôi muốn nghe một chút.” Mộ Nhã Triết lập tức ra lệnh.
Mẫn Vũ gật gật đầu: “Cho dù đàn ông hay phụ nữ, nhìn thấy người tình của mình thường xuyên ở chung một chỗ với người khác giới, tâm lý đương nhiên sẽ hụt hẫng, trong tâm lí học gọi là ghen.”
“Tiếp tục!” Mộ Nhã Triết một bên gật gật đầu, lại ra lệnh cho ông ta.
Mẫn Vũ vội vàng cúi đầu, theo sách vở mà phân tích: “Từ góc độ tâm lý học mà nói, nguyên nhân của ghen tuông là từ đâu? Đầu tiên, là không tin tưởng chính mình: ‘Không, mình không xứng với anh ấy, người ta thú vị hơn mình nhiều, điều kiện tốt hơn mình nhiều, mình sẽ mất đi người mình yêu’. Còn có một loại ghen khác lại hoàn toàn trái ngược, đây là một loại chỉ biết bản thân mình, là ích kỷ.”