Vân Na nghe thấy tiếng người đi đến, lập tức quay đầu lại, vì tiêm thuốc an thần, cho nên thân thể mềm nhũn vô lực.
Chuyện này cũng do nhiều ngày rồi cô ta không ăn cơm.
Cô ta đã tuyệt thực bốn ngày rồi.
Bởi vậy, những người trông coi cô ta trói cô ta ở trên giường, là vì truyền dịch dinh dưỡng cho cô ta.
Mới đầu, cô ta còn nguyện ý ăn vài thứ, dù sao, ham muốn sống của cô ta, chiến thắng toàn bộ!
Cô ta không muốn chết!
Thời gian dài bị giam cầm trong không gian như vậy, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, tinh thần khó có thể duy trì tốt đẹp.
Bởi vậy, Vân Na không chịu nổi hành hạ, bắt đầu tuyệt thực.
Bốn ngày không ăn, cả người đều gầy một vòng, không ngừng suy yếu.
Vì đảm bảo tính mạng của cô ta vẫn còn, vì thế bất đắc dĩ phải trói cô ta ở trên giường.
Lúc anh đi tới, kim tiêm vừa mới được đâm vào tĩnh mạch của cô ta.
“Là anh! Là anh!”
Vân Na nhìn thấy anh, vùng vẫy như điên, đôi mắt đầy tơ máu, hồng giống như có thể nhỏ ra máu.
Mộ Nhã Triết không để ý cô ta vùng vẫy, nhìn thoáng qua thuộc hạ, chất vấn, “Sao cô ta lại thế này?”
“Tổng giám đốc Mộ, cô ta không chịu ăn gì, đã tuyệt thực lâu lắm rồi.”
“Tuyệt thực sao?”
Mộ Nhã Triết cười lạnh lùng, “Năng lực không nhỏ.”
Tuyệt thực?
Là kháng nghị giam lỏng sao.
“Mộ Nhã Triết!”
Vân Na đỏ mắt trừng anh, vẻ mặt hung dữ, ép hỏi, “Rốt cuộc anh muốn thế nào? Bây giờ tôi rơi vào tay anh, muốn chém muốn giết muốn róc thịt, làm gì cũng được!”
“Muốn chém muốn giết muốn róc thịt muốn làm gì cũng được.”
Mộ Nhã Triết giễu cợt nhếch môi, “Tất nhiên là tôi muốn làm gì cũng được rồi.”
Anh dừng một chút, đột nhiên bước tới trước giường, cúi đầu, khẽ liếc mắt đánh giá cô ta một cái, ý cười trong mắt càng sâu hơn.
“Nhưng mà, tôi sẽ không giết cô.”
“Cái gì?”
Giật mình hoảng sợ, Vân Na ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn, nhìn anh khó có thể tin.
Mộ Nhã Triết nói, “Cô yên tâm, tôi sẽ không để cô chết.”
Vân Na biến sắc.
Sẽ không để cô ta chết sao?
Vậy…
Vân Na bắt đầu không đoán ra được dụng ý của anh ta rồi!
Người đàn ông này, cực kỳ xấu xa, cô ta vốn cho rằng bị anh mang đi, anh nhất định sẽ dùng hết mọi thủ đoạn, làm cô ta thống khổ, sống không bằng chết, dùng đủ loại thủ đoạn hành hạ cô ta, lăng nhục cô ta.
Nhưng mà không có.
Anh chỉ nhốt cô ta lại ở nơi tối tăm, không có làm hành động gì tổn thương cô ta.
Vì sao?
Cô ta hại Vân Thi Thi biến thành bộ dạng đó, Cố Tinh Trạch cũng đã chết, trong mắt anh, cô ta phạm tội, tội ác ngập trời, anh nên hận cô ta thấu xương!
Nhưng mà lúc này lại nói, muốn để lại mạng cô ta!
Vân Na vẫn không hiểu, cũng không đoán ra được lòng dạ của người đàn ông này!
“Rốt cuộc thì anh muốn làm gì?”
Cô ta cảnh giác hỏi.
“Cô không cần biết.”
Mộ Nhã Triết mặc kệ cô ta.
Lần này anh đến, chỉ vì đến xem tình hình cô ta, thấy cô ta không có nửa sống nửa chết như trong tưởng tượng, ít nhất nói lên, ý niệm muốn sống của cô ta rất mãnh liệt.
“Canh giữ cô ta thật tốt.”
Mộ Nhã Triết lại dặn dò một phen, lập tức xoay người muốn đi.
Vân Na ở phía sau như người tâm thần chất vấn, “Rốt cuộc thì anh muốn thế nào? Mộ Nhã Triết, anh giết tôi đi! Dựa vào thủ đoạn của anh, sao không nhanh giết chết tôi đi?”
Mộ Nhã Triết dừng bước, tàn bạo hiện lên rõ ràng.
“Cho cô chết nhanh chóng sao?”
Anh cười giễu cợt, liếc mắt nhìn cô ta một cái, lạnh lùng nói, “Có một thứ, tôi còn chưa đòi lại ở cô, cô đừng mơ mộng hão huyền như vậy.”