Anh bỗng dưng cúi đầu, môi mỏng ngậm chặt môi của cô, đầu lưỡi lướt qua bên ngoài, thật sự mà cẩn thận **** một lần, lại mạnh mẽ cắn một ngụm, để lại dấu răng trên môi của cô, “Sao hả, hình như em vô cùng thích anh ta?”
Vân Thi Thi cuống quít lắc lắc đầu.
Cô chưa bao giờ có suy nghĩ vượt qua nào với Cố Tinh Trạch.
Mộ Nhã Triết tàn nhẫn cười lạnh một tiếng, nặng nề cắn khóe môi của cô, Vân Thi Thi đau đến muốn tránh ra sau, lại bị cánh tay anh nhấn một cái, lại dán vào anh chặt chẽ hơn.
“Vậy thì cũng không được cho anh ta đụng chạm em!” Môi của anh rất lạnh, lộ ra vẻ tối tăm u ám.
Lông mi Vân Thi Thi, đã thấy đáy mắt người đàn ông bỗng nhiên có thêm mấy phần lạnh lẽo: “Em nhớ kỹ, em là người phụ nữ của tôi, cho nên, tôi không muốn người phụ nữ của tôi bị bất kì ai đụng vào! Mặc dù đây là công tác, cũng không được!”
“Tôi...” Giọng Vân Thi Thi run run, “Tôi biết rồi, lần sau không vậy nữa!”
“Không có lần sau!” Lại cảnh cáo, không cho phép phản bác!
Mộ Nhã Triết xoay người, mạnh mẽ quay đầu xe, lui xe ra mảnh đất xem như an toàn đàng sau.
Lúc xe “có vẻ an toàn”, trái tim treo cao của Vân Thi Thi mới rơi xuống.
Mới vừa trở lại đất bằng, Vân Thi Thi cởi dây an toàn ra rất nhanh, đẩy cửa đi ra rất xa, dưới chân mềm nhũn, tiện đà ngã ngồi dưới đất, ôm ngực.
Một đường lao nhanh, cơ hồ ngũ tạng lục phủ của cô đã rơi vào trạng thái như dời núi lấp biển, vô cùng khó chịu.
Cô dùng lực vỗ ngực, thấy buồn nôn, đến chỗ yết hầu, lại là một trận nước chua cuồn cuộn.
Trong ngực chua xót, nước mắt, trong nháy mắt vỡ đê tràn ra từ đáy mắt, thê thảm tột cùng.
Mộ Nhã Triết chậm rãi đẩy cửa ra, đi xuống, chuyển mắt, nhìn về phía cô, đi đến!
Vân Thi Thi nghe sau lưng truyền tới tiếng bước chân, hoảng sợ nhảy dựng lên từ trên mặt đất, vẻ mặt cảnh giác địa nhìn anh, không ngừng lui về phía sau.
Gió núi lạnh lẽo vô hạn, thổi qua mái tóc của cô, nhanh nhẹn tung bay.
Mộ Nhã Triết đứng trước mặt cô, thân hình cao to, áo sơmi màu đen cơ hồ hòa lẫn vào bóng đêm tối đen.
Ngọn đèn xe thể thao chói mắt.
Ngược sáng, ánh trăng để lại bóng dáng mờ ảo của người đàn ông này, chỉ là đôi mắt lạnh lẽo độc ác kia, xuyên qua mái tóc hỗn độn, nhìn cô.
Mặc dù đã vào tháng sáu, vừa đến đêm, gió trên núi vẫn lạnh thấu xương rét thấu xương.
Nhưng dù như lạnh thấu xương thế nào, lại không bằng một phần vạn ánh mắt anh.
Quốc lộ Bàn Sơn, giờ phút này đã bị chặn lại, không ai lên núi.
Nơi này, anh đã là chúa tể thiên hạ rồi.
Mộ Nhã Triết đi đến trước mặt cô, hơi hơi cúi người, vươn tay ra muốn bắt lấy cổ tay cô.
Lại vì sợ hãi trong tiềm thức, trong tích tắc đầu ngón tay lạnh lẽo của anh chạm đến da thịt của cô, Vân Thi Thi mạnh mẽ tránh khỏi động tác của anh, vươn tay đẩy tay anh.
“Bốp.”
Đánh tay anh sang một bên.
Giống như vừa nãy cô chịu thua với anh, chỉ là kế hoãn binh.
Vân Thi Thi không ngừng lui về phía sau, nhìn khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông từ từ u ám đi, nghĩ đến hành vi ác liệt của anh, lại nhớ đến những lời diễu võ dương oai của Mộ Uyển Nhu, trái tim hết sức đau đớn, đồng thời, cũng vô cùng hận anh.
Sắc mặt Mộ Nhã Triết trong một cái chớp mắt đã lạnh cứng.”Thế nào?”
“Đừng chạm vào tôi.”
Vân Thi Thi không ngừng giữ khoảng cách với anh, trong lòng đã hạ quyết tâm sau này sẽ xác định giới hạn với người đàn ông này!
Như không có nghe thấy lời của cô, Mộ Nhã Triết bờ môi cứng lại, từng bước ép sát cô.
“Anh đừng tới đây!”
Vân Thi Thi lui về phía sau vài bước, cơ hồ tan vỡ nói: “Đừng đụng vào tôi nữa, Mộ Nhã Triết! Tôi không cần anh!”