“Ha ha! Từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?!”
Mộ Thục Mẫn cười lạnh, đi về phía cô vài bước, chỉ là Mộc Tịch phát hiện, người phụ nữ này giống như đi đứng không lưu loát, giống như bị thương gì, đi rất cố hết sức.
Vân Thi Thi chợt nhớ tới, vào ngày đính hôn, Mộ Thục Mẫn từng tới hiện trường khiêu khích, kết quả bị người của Cung Kiệt lôi ra đánh cho tàn phế.
Đã lớn như vậy, đoán chừng bà ta không bị khuất nhục như vậy, bởi vậy nhất định ghi hận trong lòng.
Trước mắt, đây là mang người đến cửa tìm việc!
Đại khái là vì thoát khỏi sau vụ ở lễ đính hôn, lúc này, người đông thế mạnh, khí thế hùng hổ, nhìn qua, rõ ràng là kẻ đến không có ý tốt.
Vẻ mặt Mộc Tịch hoảng loạn, cô lôi kéo Vân Thi Thi, lùi về phía sau mấy bước, cảnh giác nhìn họ chằm chằm.
“Mấy người muốn làm gì?!”
Mộ Thục Mẫn cười dữ tợn một tiếng, lại không muốn nói thêm gì với cô, nhấc tay lên, ngữ khí lạnh lẽo giống như ma quỷ đáng sợ: “Hung hăng trừng trị cô ta cho tôi! Cho cô ta một chút giáo huấn!”
Vừa dứt lời, mấy người đàn ông sau lưng lập tức đi về phía Vân Thi Thi và Mộc Tịch.
Mộc Tịch bị dọa đến hoảng sợ gào thét!
Điệu bộ này, là muốn động thủ với họ sao?
Trời ạ!
Rốt cuộc người phụ nữ này là ai?
Mộc Tịch căn bản không nhận ra được người phụ nữ trước mắt này là ai tại sao xông tới, nhưng những người áo đen sau lưng, nhìn là đao thật thương thật, nếu động thủ với họ, bị đánh gãy mấy chiếc xương sườn, thì đều xem như tiểu nhân!
Mộc Tịch căm giận bất bình nói: “Nơi này là phim trường, ký giả truyền thông nhiều như vậy, trước mắt bao người, các người động tay với hai người phụ nữ yếu đuối, không cảm thấy mất mặt xấu hổ sao?!”
“Phụ nữ yếu đuối?! A!”
Mộ Thục Mẫn nhìn về phía Vân Thi Thi: “Tôi thấy cô ta chính là hồ ly chuyển thế, cũng không biết dùng yêu thuật gì, khiến thằng nhóc kia thần hồn điên đảo! Hôm nay, không cho cô một chút giáo huấn, tôi thấy cô căn bản không biết trời cao đất rộng!”
Vân Thi Thi lại bình tĩnh đến kỳ lạ: “Bà đến tìm tôi, chính là vì cho tôi một bài học sao? Mộ Nhã Triết biết chuyện này không?”
“Im miệng cho tôi! Không cần cô lôi tên nhóc đo đến hù dọa! Sao nào, luận bối phận, tôi là trưởng bối của nó, cô cho rằng tôi giáo huấn một tiện nhân bỉ ổi, còn phải xem sắc mặt thằng nhóc kia sao?”
Vân Thi Thi nói, “Không thể nói như thế được! Tôi đắc tội bà điểm nào nhất, bà lại muốn gây khó dễ cho tôi sao?”
Mộ Thục Mẫn am hiểu cô đang trì hoãn thời gian, xua tay, ra lệnh: “Nhanh mồm nhanh miệng, hôm nay nhất định tôi phải đập nát cái miệng đó!”
Mệnh lệnh vừa dứt, một đám người áo đen sau lưng liền đi về phía họ, đây đều là bảo vệ thân cận của Mộ Thục Mẫn, mỗi người đều là tinh anh, ra tay nhanh nhẹn.
Mộc Tịch bị dọa thét lên, mắt thấy một người đàn ông định tát vào mặt Vân Thi Thi--
Vân Thi Thi chỉ cảm thấy bên cạnh đảo qua trận gió, chẳng biết lúc nào, một người đàn ông vũ trang đầy đủ xuất hiện ở bên cạnh cô, đưa tay ta, chặn lấy cái tát.
Mộ Thục Mẫn ngây ngẩn cả người.
Bóng đêm quá mờ, căn bản bà ta không thấy rõ, người đàn ông này từ đâu xuất hiện, thân thủ nhanh nhẹn, nhưng nhìn điệu bộ này, huấn luyện nghiêm chỉnh, giống như lính đánh thuê.
Vân Thi Thi nhìn người đàn ông xa lạ trước mắt này, nhất thời không biết chuyện gì xảy ra, đã nhìn thấy năm sau người đàn ông từ phía sau cô xông lên như gió, động thủ với người của Mộ Thục Mẫn.