Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 2930: Chương 2930: Dùng Sinh Mệnh Yêu Em




Có một khoảng thời gian, khi Cố Tinh Trạch rời khỏi cô, cô chìm đắm trong áy náy và đau đớn, thế cho nên, trong lúc đó, lại xem nhẹ cảm nhận của anh.

Lúc đó, cô ở trong trạng thái tinh thần vô tri vô giác, đau khổ chẳng phân biệt được ngày và đêm, không ngừng **** miệng vết thương, không biết, quên mất anh cẩn thận che chở cô.

Mỗi khi giật mình từ trong cơn ác mộng tỉnh, anh luôn luôn canh giữ ở mép giường, vội vàng an ủi cảm xúc của cô, vội vàng lau mồ hôi lạnh cho cô, vội vàng dụ dỗ cô đi vào giấc ngủ.

Khi cảm xúc của cô rơi vào thung lũng, anh bưng bát, một lần lại một lần khuyên nhủ cô, lừa gạt cô, trong mong cô ăn một chút.

Cô nhìn không được, biểu tình khẩn trương của anh.

Có thể khi đó, lúc nửa tỉnh nửa mê, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được, anh canh giữ ở bên giường cô, nhẹ nhàng nắm tay cô, thế nào cũng không nguyện ý buông ra.

Cô không biết anh bị dày vò, càng không biết anh đau đớn.

Anh không nói ra, càng không quen biểu đạt.

Người đàn ông của cô, là một người đàn ông nội tâm, hỉ nộ ái ố, ẩn sâu trong đáy lòng.

Đoạn thời gian đó, sao anh không phải chịu sự dày vò chứ.

Anh không biết nên chia sẻ đau đớn với cô như thế nào, lại càng không biết mang cô ra từ đoạn bóng ma đó thế nào.

Anh là người đàn ông ghen rất nhiều, trước đây, cô nói ra tên Cố Tinh Trạch, một chữ cũng không được nói.

Nhưng khi đó, cô ngồi cạnh băng ghi hình của Cố Tinh Trạch, si ngốc cả một buổi chiều.

Anh ở một bên nhìn, vừa bất lực vừa đau lòng.

Anh nói bên tai cô vô số lần, “Thi Thi, em còn có anh. Cố Tinh Trạch mất, còn có anh.”



“Anh không thể mất đi em, em tỉnh lại đi, tỉnh lại đi có được không?”



“Em buông tha cho em, có được không? Em buông tha cho em, đừng hành hạ mình nữa…”



“Nếu em có thể tốt hơn, bất luận trả giá lớn thế nào, anh đều có thể chấp nhận!”

Anh không chỉ một lần nắm lấy vai cô, gằn từng chữ nói, “Thi Thi, nguyện ý dùng tính mạng bảo vệ em, không chỉ có Cố Tinh Trạch, còn có anh.”

- - Anh cũng có thể.

“Sao anh không phải dùng sinh mệnh yêu em.”



Nhưng mỗi lần nhìn thấy thờ ơ của cô, anh ngoại trừ ôm cô vào trong ngực, mà không làm được gì.

Cô thường xuyên giật mình từ trong cơn ác mộng, đã tỉnh lại, vẫn ngồi một chỗ không nhúc nhích, không ngừng suy nghĩ mà rơi lệ.

Anh luống cuống tay chân thay cô lau nước mắt, chịu đựng chua xót trong lòng, có trời mới biết, anh thấy nước mắt của cô, trái tim giống như muốn chia năm xẻ bảy.

Lòng của cô đã chết, để lại cho anh, không giây phút nào, kinh hồn táng đảm.

Lần đầu tiên trong đời anh, cảm nhận được sợ hãi xâm nhập vào tận tủy.

Anh sợ hãi, cô không chịu đựng nổi.

Anh sợ hãi, cô bỏ lại anh, còn có cốt nhục của anh và cô.

Anh sợ hãi…

Anh mất đi cô.

Sau đó, mẫu tính của cô kích thích, cô bắt đầu thử ăn cơm, bắt đầu thử nói chuyện, bắt đầu thử trở lại quỹ đạo cuộc sống bình thường.

Anh cảm thấy kinh ngạc và vui mừng, vẫn cẩn thận như trước, không giây phút nào, sợ kích động đến cô, làm tổn thương cô một chút.

Anh không dám dùng lực với hạnh phúc, sợ ông trời ghen tị anh, trả thù anh, một khi nghiền nát giấc mộng, chỉ còn lại hai bàn tay trắng.

Anh cẩn thận bảo vệ cô, che chở cô, lo lắng cô ở trong bệnh viện, liền đón cô về Vân Sơn Thi Ý dưỡng thai.

Khoảng thời gian dưỡng thai này, là thời gian hạnh phúc nhất của cô.

Anh đẩy không ít công việc, khi cô chưa tỉnh, anh liền chạy đến công ty, xử lý công việc, về nhà sớm trước thời gian nghỉ, ở cùng cô, cho dù là chỉ đi dạo ở vườn hoa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.