“Em...!”
Tống Vân Tích tức giận chỉ vào cô ta.
Tống Ân Nhã cũng không yếu thế trừng mắt nhìn anh ta, cô ta gắt gao mím môi, vô cùng quật cường, nhưng nhìn nước mắt trong mắt cô ta, trái tim Tống Vân Tích cuối cùng vẫn mềm nhũn.
“Không nói chuyện này nữa! Chuyện này anh nói gì cũng vô dụng, em hãy suy nghĩ rõ ràng!”
Tống Vân Tích chỉ có thể trấn an bản thân, hi vọng cô em gái này có một ngày chết tâm với Mộ Nhã Triết.
Mặc dù bên trong hào môn, đám cưới họ hàng không ít.
Nhưng nhà họ Tống là dòng dõi Nho học danh giá lâu đời ở thủ đô, bắt đầu nói từ đời ông Tống, chính là dùng cán thương* mà làm nên vinh quang, là một trong mười vị tướng khai quốc, thành tích chói lọi.
*Thương: một loại vũ khí thời xưa, có hình dạng gần giống cây giáo, ai xem phim cổ trang chắc thấy nhiều rồi.
Ở thủ đô, có địa vị hiển hách, sức ảnh hưởng rất lớn.
Dù là nhà họ Mộ cũng phải nể mặt ông Tống.
Bởi vậy, gia giáo nhà họ Tống rất nghiêm khắc, nếu biết chuyện này, ông Tống chức chắn sẽ tức giận đuổi Tống Ân Nhã ra khỏi dòng họ.
Tống Vân Tích tất nhiên không thể để em gái mình lầm đường lỡ bước, trơ mắt mặc kệ.
“Em không nghĩ, em không muốn nghĩ! Em cho rằng anh Mộ yêu thương em, em cũng thích anh ấy, anh ấy cũng thích em.” Dù thế nào Tống Ân Nhã cũng không muốn nghĩ nhiều.
Cho tới nay cô ta vẫn là người Mộ Nhã Triết yêu thương nhất.
Mặc dù là Mộ Uyển Nhu, vợ chưa cưới của anh, anh cũng chưa từng yêu thương như vậy.
Ở trong mắt Tống Ân Nhã, Mộ Nhã Triết đối với ai cũng chỉ có vẻ mặt lạnh lùng, chỉ có cô ta là vô cùng cưng chiều.
Cô ta cho rằng, cô ta ở trong lòng Mộ Nhã Triết có địa vị đặc biệt.
Nhưng chuyện đêm nay đã tạo thành một đả kích trong lòng cô ta.
“Anh ta yêu thương em như vậy là có nguyên nhân, em không biết sao!”
Tống Vân Tích cảm thấy cô ta quả thật hết thuốc trị rồi.
“Nguyên nhân gì...”
“Bởi vì, khuôn mặt của em rất giống dì Giang.”
Tống Vân Tích ngồi ở trước mặt cô ta, cẩn thận nhìn mặt cô ta: “Nhìn trong ảnh gần như là giống nhau như đúc. Khi dì Giang mất, gần như không có ai có thể đến gần chú Mộ dù chỉ một bước, chỉ có em, đơn giản vì em có khuôn mặt rất giống dì ấy, cho chú an ủi rất lớn. Chính vì em có khuôn mặt giống dì nên chú ấy mới có thể gửi hết nhung nhớ yêu thương dành cho dì Giang lên người em. Cái gọi là yêu thương, nói khó nghe chút, chính là một thế thân là thôi. Em hiểu chứ?”
“Em và dì Giang rất giống nhau sao?” Tống Ân Nhã xoa mặt mình, có chút không thể tin được.
Nghe Tống Vân Tích nói, hiển nhiên cảm thấy có chút không hiểu được.
Thấy dáng vẻ không hiểu sao của cô ta, Tống Vân Tích cũng có chút ngoài ý muốn.
“Chú Mộ không có nói với em sao?”
Chuyện này anh nghe Giang Khởi Mộng nói.
Tống Ân Nhã lớn lên rất giống Giang Ý San.
Khi Giang Ý San qua đời, Mộ Nhã Triết nhốt mình ở trong phòng, đóng cửa không ra, cơm nước không ăn, nước cũng không uống.
Ở nhà họ Mộ, Mộ Nhã Triết có tình cảm vô cùng sâu với mẹ, gần gũi như hơn bất cứ ai.
Người thân nhất của mình qua đời, đã tạo cho anh một đả kích nặng nề.
Năm đó, Giang Khởi Mộng dẫn Tống Ân Nhã đến nhà họ Mộ tham gia lễ tang của Giang Ý San, phúng viếng, Mộ Nhã Triết vẫn còn là một thiếu niên, lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Ân Nhã.
Khi đó anh nhìn chằm chằm cô ta, ngơ ngác một lúc lâu.
Sau đó mặc dù khuôn mặt anh vẫn không chút biểu cảm, nhưng nước mắt lại chảy xuống, kéo cô ta gắt gao ôm vào trong ngực.
Có bao nhiêu nhung nhớ và yêu thương Giang Ý San, anh càng yêu thương cưng chiều Tống Ân Nhã càng nhiều..
Tống Ân Nhã không thể nghi ngờ là một thế thân đối với Mộ Nhã Triết.
Anh ta còn tưởng rằng Tống Ân Nhã biết chuyện này.
Tống Ân Nhã mờ mịt lắc đầu.”Em không biết. Anh Mộ chưa từng nói chuyện của dì Giang với em!”