Mộ Nhã Triết đảo mắt, trong lòng giống như có con mèo đang cào cấu, ngứa ngáy không thôi, ánh mắt ảm đạm vài phần, sau đó nhìn xuống phía dưới.
Trên người cô chỉ mặc một chiếc áo của bệnh nhân, cổ áo mở rộng, liếc mắt một cái, cũng có thể mơ hồ nhìn thấy những thứ bên trong.
Ánh mắt anh tối đi, anh vươn tay, đẩy vạt áo ra.
Vân Thi Thi lập tức đẩy tay anh ra, dở khóc dở cười nói: “Anh làm gì vậy, không được nhìn trộm đâu!”
“Cái gì trên người em mà anh chưa thấy chứ!” Anh đúng lý hợp tình nói.
Vân Thi Thi ảo não nói: “Mộ Nhã Triết, anh…!”
“Mấy ngày không tắm rổi?”
“À…” Vân Thi Thi mặt đỏ lên, xấu hổ nói, “Hai ngày!”
“Ồ!” Mộ Nhã Triết cảm thán một câu, anh đứng dậy, bế cô lên, cúi đầu nhìn cô, đen tối nói “Cùng nhau tắm đi!”
Cô mở to hai mắt, ngượng ngùng muốn đẩy anh ra, trên mặt đỏ ửng như cà chua: “Không được!”
“Sao lại không?”
Cô lắc lắc đầu, mím chặt môi, mặt đỏ như máu, ngượng nghịu nói: “Nếu… Hữu Hữu với Dịch Thần trở về, thấy được không hay đâu!”
“Hai đứa đó, chắc chắn không về nhanh được đâu!” Mộ nhã triết khẳng định nói, nở một nụ cười bí hiểm.
Vân Thi Thi có chút sợ, lúc đầu cô nghĩ còn lý do để từ chối, nhưng nhìn ánh mắt khẳng định của anh, cô lập tức hiểu ra!
Mộ Nhã Triết nhất định đã cấu kết với Tiểu Dịch Thần!
Tiểu Dịch Thần mang Hữu Hữu đi ăn, nhất định là Mộ Nhã Triết đã âm thầm bày mưu tính kế, để anh và cô ở riêng với nhau!
Cô giận dữ nói: “Giỏi lắm! Cha con hai người âm thầm cấu kết với nhau lừa…”
Lời còn chưa dứt, Mộ Nhã Triết đã cúi đầu, hôn lên môi cô, ngăn cô nói những từ tiếp theo.
Vân Thi Thi bị nụ hôn của anh làm kinh ngạc.
Lúc đầu anh chỉ hôn nhẹ nhàng, sau đó thì hôn mỗi lúc một bạo, mỗi lúc một sâu hơn, hai người cứ tiếp tục hôn cho đến tận khi trời tối hẳn.
Dù thế nào cả hai cũng không kiềm chế được.
Dù sao, đã lâu rồi anh chưa làm gì cô, thế nên sau khi bị anh hôn đến không thở được, cơ thể cô đã nóng ran, đôi khi anh có làm đau cô một chút.
Vân Thi Thi bị đau rên lên vài tiếng, cô nắm chặt tay lại, đấm mạnh vào vai anh, tỏ ý chống cự.
Nhưng, sức lực bé nhỏ đó của cô, không thể khiến anh dừng được.
Anh ôm cô vào phòng tắm, vừa rồi khi anh tha cho cô, cô lập tức muốn bỏ chạy.
Nhưng mà anh đâu thể để cô trốn thoát dễ dàng vậy được!
Dĩ nhiên là không!
Anh ôm lấy cô, ép cô vào tường, cơ thể cao lớn của anh ép lên người cô.
Anh cúi đầu, chóp mũi anh đặt hờ lên trán cô, giọng nói nhẹ nhàng như nước của anh vang lên.
“Anh muốn em“.
Đây là sự thực.
Anh đang thổ lộ những mong muốn chiếm hữu bên tai cô, làm cô ngượng ngùng không biết trả lời làm sao.
Vân Thi Thi e lệ quay mặt đi, giọng nói khàn khàn của anh cực kỳ nam tính, khiến cô không thể điều khiển được nhịp tim của mình.
Anh nắm cằm cô, bắt cô nhìn thẳng vào mắt anh.
“Em có muốn anh không?”
Anh đang ép hỏi, câu hỏi của anh càng khiến cô căng người hơn.
Anh, sao có thể ác liệt như vậy chứ!
“Không!” Vân Thi Thi mạnh miệng đáp, ánh mắt trốn tránh nhìn sang chỗ khác.
Mộ Nhã Triết nhận được câu trả lời không mong muốn, bất mãn, nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo cô, chạm vào nơi mẫn cảm của cô.
Vân Thi Thi rên nhẹ một tiếng, chân tay luống cuống hết cả lên.
“Đừng lừa anh, cũng đừng nói dối!”