Để Charlotte đứng tại chỗ, thở phì phì giương mắt nhìn theo.
Lúc đi đến một góc khuất, Mộ Nhã Triết nhịn không được trêu chọc cô: “Bé cưng, không nghĩ tới miệng của em cũng có lúc ghê gớm như vậy!”
Nói xong, tay anh nhẹ nhàng vuốt mũi của cô.
“Ai bảo thái độ của cô ta hung hãn ương ngạnh như thế. Xem em là quả hồng mềm hả? Hừ!”
Vân Thi Thi cong môi xinh đẹp, trong mắt hàm chứa vài phần cười khẽ.
Mộ Nhã Triết không khỏi thấy hơi tò mò.
“Sao em biết thân phận của cô ta.”
Anh chưa bao giờ nhắc thân phận của Charlotte trước mặt cô.
Vân Thi Thi nâng mắt lên liếc nhìn anh, lập tức êm tai nói: “Thứ nhất, theo cách nói năng của cô ta, vừa tới đã làm giá như vậy, trong lúc giơ tay nhấc chân, cũng có khí thế quý tộc rất đậm, xem ra, thân phận không giàu thì sang.”
“Ưm...”
“Thứ hai, nhìn ngôn từ của cô ta, há mồm mang khẩu âm tiếng Pháp rất độc đáo, là em đoán được thân phận cô ta rồi.”
Ngôn ngữ chính thức của hoàng thất Monaco là tiếng Pháp.
Vừa thấy cô ta bày ra dáng vẻ công chúa cao cao tại thượng, cô đã mơ hồ đoán ra thân phận cô ta, cẩn thận chu đáo nhìn mặt mũi của cô ta, cô nhớ rõ từng thấy đưa tin về cô ta trong TV.
Lúc Hoàng thất Monaco sắc phong công chúa Charlotte, trong nước cũng có đưa những tin tức liên quan.
Cô vừa lúc có xem.
Mộ Nhã Triết cười: “Hóa ra em cũng không ngốc nghếch cho lắm!”
“Nè, em vô cùng thông minh có được không?”
Vân Thi Thi phản bác: “Lúc còn đi học, dầu gì em cũng là một vị học bá*! Bằng không, làm sao Hữu Hữu có thể thông minh như thế.”
*Học bá: là một từ trên mạng, dùng để chỉ người vừa thông minh, vừa chăm chỉ và có thành tích học tập vô cùng xuất sắc.
“Hữu Hữu thông minh như thế, còn không phải kế thừa gien của anh.”
“Vậy sao Tiểu Dịch Thần chỉ tính một đề toán học đơn giản cũng không xong?”
“Bởi vì cậu bé kế thừa sự ngu dốt của em.”
Vân Thi Thi bị anh làm nghẹn lời, nhưng lại vô cùng khinh thường cách nói của anh, hừ lạnh nói: “Anh Mộ, có vẻ anh đã xem nhẹ một vấn đề.”
“Cái gì?”
“Gien của trẻ con đương nhiên quan trọng, nhưng giáo dục sau đó cũng rất quan trọng.... Anh xem, Tiểu Dịch Thần dưới sự dạy dỗ của anh, học tập không giỏi tí nào. Nhìn lại Hữu Hữu đi, dưới sự bảo ban tỉ mỉ của em, thông minh đáng yêu tới cỡ nào!”
Vân Thi Thi rất tự hào, sóng mắt xinh đẹp rạng ngời, nghiêng nghiêng liếc anh một cái.
Hiển nhiên là muốn phân cao thấp với anh.
“Em rất có khả năng ngụy biện nhỉ.” Mộ Nhã Triết lại không khách khí đánh giá.
“Cái gì mà ngụy biện chứ! Đây rõ ràng là chân lý, có được không.”
Vân Thi Thi bác bỏ anh.
“Anh mới không thèm so đo với em!”
Mộ Nhã Triết cong môi, trong mắt mang cười, cúi đầu dán vào bên tai cô nói: “Vừa rồi, em ghen tị?”
Vừa dứt lời, mặt Vân Thi Thi nhanh chóng đỏ lên, rơi vào trong mắt Mộ Nhã Triết, ý cười trong mắt anh càng đậm.
Hình như cô là một người phụ nữ rất dễ thẹn thùng.
Hơn nữa anh rất yêu thích dáng vẻ thẹn thùng của cô, trên mặt luôn luôn hiện lên nét ửng hồng khiến người ta mến yêu, cúi đầu, mày hơi nhíu lại, trên mặt hờn dỗi muốn nói lại tôi, vừa e lệ, vừa ấm ức trừng anh.
Trừng trúng chỗ nào đó trong ngực anh.
Trừng khiến người... anh, hơi nóng lên rồi.
Anh rất rõ ràng, người anh nóng lên, không phải do uống rượu, mà là chỗ sâu trong cơ thể, nổi lên phản ứng với cô.
Ôm lấy cô, trong góc khuất yên lặng, bỗng nhiên Mộ Nhã Triết giam cầm cô ở cạnh tường, hai tay đặt bên sườn cô, cúi đầu nhìn cô.
“Trả lời anh, vừa rồi, em đang ghen đúng không?”
Lúc cô đối chọi gay gắt với Charlotte, miệng cường ngạnh, trên người có sắc bén khác với quá khứ, vô cùng sinh động.
“Để làm chi...”