Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 1839: Chương 1839: Em Đính Hôn, Vì Sao Không Mời Anh?




“Pháo hoa này thật là đẹp.”

Vân Thi Thi ôm lấy cánh tay Mộ Nhã Triết, nhẹ nhàng tựa vào bờ vai anh: “Những thứ này đều là anh chuẩn bị sao?”

Anh cười hỏi cô: “Thích không?”

“Thích!”

“Hửm?”

“Rất thích! Rất rất thích!”

Vân Thi Thi cảm động nói: “Cảm ơn anh! Mộ Nhã Triết.”

Anh bắt được lỗi ngôn ngữ trong câu nói của cô, có chút bất mãn nhíu mày chất vấn một tiếng: “Gọi anh là gì?”

“À…”

Mặt cô hơi ửng hồng lên, cắn cắn môi, có chút ngượng ngùng nói: “Bây giờ gọi anh là “Ông xã”, có phải là nhanh quá không?”

“Bây giờ còn không thể gọi, vậy em tính tới khi nào? Có phải chờ anh răng rụng tóc bạc mới có thể nghe một tiếng “Ông xã” của em không?” Mộ Nhã Triết làm mặt nghiêm túc nói: “Lễ đính hôn cũng làm rồi, chẳng lẽ em tính đào hôn?”

Vân Thi Thi lại có chút thẹn thùng, đẩy vai anh một cái, cả giận nói: “Không có… Anh biết em không có ý đó mà.”

“Vậy em gọi anh là gì?” Mộ Nhã Triết rất kiên nhẫn dẫn dắt cô.

Vân Thi Thi chu môi một cái, sau đó len lén nhìn anh rồi lấy hết dũng khí khẽ kêu một tiếng: “Ông xã!”

“Ngoan! Bà xã của anh!”

Anh ôm cô, ở giữa khung cảnh pháo hoa rực rỡ, dưới ánh mắt của tất cả mọi người, hôn cô thật dịu dàng.

Lại có một tiếng pháo nữa bắn lên, nhanh chóng nở rộ giữa nền trời đen thăm thẳm.

Một màn lãng mạn như vậy như thể làm thời gian ngừng lại.

Ban đêm.

Mộ Nhã Triết vẫn đang chiêu đãi tân khách trong buổi tiệc, cô nói trở về phòng trước, vừa thay đồ ngủ, đang muốn vào phòng vệ sinh tẩy lớp trang điểm dày cộm trên mặt thì chuông điện thoại vang lên.

Cô nhanh nhẹn đi tới ghế sa lon lấy điện thoại từ trong túi xách ra, liếc mắt nhìn màn hình lại thấy một cái tên làm nhịp tim không khỏi khựng lại.

Vân Thi Thi có chút hít thở không thông.

Ba chữ “Cố Tinh Trạch” không ngừng nhấp nháy theo tiếng chuông không ngừng vang lên.

Nhưng cô lại hoảng hốt, liếc mắt nhìn ra cửa, lúc này mới nhận điện thoại, nhịp tim không khỏi đập nhanh lên.

“A lô? Tinh Trạch…”

“Thi Thi, em ở đâu?”

Đầu bên kia vang lên giọng nói mệt mỏi và nặng nề của Cố Tinh Trạch.

“Em… Em ở…”

“Nghe nói em bận, cho nên buổi họp báo vốn ấn định ngày hôm nay đã dời lịch lại.”

Cố Tinh Trạch lại nói.

Lúc này Vân Thi Thi mới nghĩ tới, đợt tuyên truyền 《 Quả Trám 》 đã được triển khai, cũng bắt đầu công chiếu trên cả nước, vốn hôm nay là buổi họp báo ra mắt, nhưng vì cô xin nghỉ cho nên Lâm Phượng Thiên không thể không lùi lịch lại vài ngày.

Vốn cô định xin lỗi, bởi vì chuyện riêng của mình mà ảnh hưởng đến lịch trình của cả đoàn, cô cảm thấy rất áy náy.

Nhưng Lâm Phượng Thiên lại nói, cô là nữ diễn viên chính, thiếu ai cũng có thể nhưng chỉ có cô là không thể vắng mặt, cho nên ông ta không tiếc tổn thất dời họp báo ra mắt lại.

Cô vừa cảm kích lại áy náy, Lâm Phượng Thiên lại cười nói: “Có là chuyện quan trọng hơn nữa, cũng không thể so với chuyện chung thân đại sự của cô! Không sao.”

Vì vậy, khi Cố Tinh Trạch gọi tới, cảm giác đầu tiên của cô là vô cùng xấu hổ.

“Ừ…”

Đầu bên kia, Cố Tinh Trạch dùng giọng nói tỉnh táo đến kỳ quái, chậm rãi nói: “Anh nghe nói, em đính hôn.”

“...”

“Nhưng em lại không mời anh. Tại sao vậy?”

Giọng nói của Cố Tinh Trạch có vẻ hơi bất đắc dĩ làm trái tim cô càng bấn loạn hơn.

Anh hỏi cô, vì sao lại không mời anh.

Cái vấn đề này, cô cũng không biết phải trả lời như thế nào

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.