Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 1556: Chương 1556: Em Không Cảm Thấy Mình Quá Đáng, Phải Không (1)




Lâm Phượng Thiên thích cô, huống hồ, Lâm Phượng Thiên tính tình cổ quái, yêu cầu đối với điện ảnh rất cao, nhưng mà làm việc và đời song phân chia rất rõ, rời khỏi camera, tính cách của anh ta cũng dễ chung sống.

Nhưng đạo diễn Cố lại không như vậy.

So với quay phim, anh ta càng coi trọng quy củ.

Không quy củ, không cho phép không toàn vẹn.

Anh ta rất cứng nhắc, thích mọi thứ theo quy củ, đến muộn, cũng là không đúng!

Tần Chu tê cả da đầu giải thích: “Đạo diễn Cố, Thi Thi cô ấy không phải đùa giỡn với người lớn, cũng không phải cố ý muốn để cả đoàn làm phim chờ một mình cô ấy, “Nhật ký yêu thương” lúc quay ở Paris, xảy ra một tình huống nhỏ, cho nên thời gian quay kéo thêm ba ngày, lúc này mới làm trễ nải thời gian của tổ!”

Đạo diễn Cố không kiên nhẫn nghe anh ta nhiều lời, khoát khoát tay, trước mặt của mọi người uy nghiêm nói: “Tần Chu, không cần nói nhiều, cậu hẳn là hiểu tôi, tôi thích người làm việc chuyên tâm. Quay phim cũng là quay phim, cậu đến muộn, cũng là đến muộn, chậm một ngày so với người khác, cũng là chậm một ngày! Vân Thi Thi là nghệ sĩ của cậu, là người mới tư chất không tệ, nhưng không có nghĩa là, tôi và cậu giao tình tốt liền sẽ nới lỏng yêu cầu với cô ấy! Không thể nào! Ở chỗ này của tôi, chẳng cần biết cậu là ai, mọi thứ đều đối đãi công bằng!”

Tần Chu gật gật đầu, nghe được hàm ý trong lời của đạo diễn Cố, mỉm cười nói: “Đạo diễn Cố, lời này của ông không sai! Thi Thi cô ấy mặc dù là người mới, nhưng rất khiêm tốn, ông tùy ý dạy dỗ! Tôi bình thường đối với cô ấy yêu cầu rất nghiêm ngặt, cô ấy tính cách đơn thuần, nhưng thật tâm yêu thích đóng phim, không cần ông nói thêm cái gì, cô ấy nhất định sẽ khắc khổ nỗ lực! Nếu trong đoàn làm phim, cô ấy không nghe lời ông, ông cứ việc nói với tôi là được!”

Đạo diễn Cố híp híp mắt, lại không nói gì, trong lòng lại rất hài lòng.

Lời này của Tần Chu đủ cho ông ta mặt mũi!

Kỳ thật, trong đoàn làm phim nhiều người nhiều miệng, quan hệ phức tạp, bởi vậy nói lời gì, đều phải kiêng dè một chút, cho dù ông ta thân là đạo diễn, cũng như thế.

Vân Thi Thi đến trễ, Tần Chu chạy tới chào hỏi ông ta, mặc dù ông ta tức giận, nhưng cũng không tới mức phát hỏa, dù sao cũng là bạn cũ lâu năm.

Ông ta vừa rồi phát hỏa như vậy, chẳng qua là làm một chút vẻ ngoài, dù sao nhân viên khác đều ở đây, nhiều con mắt như vậy đều nhìn chằm chằm, nếu một người đến trễ ông ta dăm ba câu liền cho qua, uy tín ở đâu?

Dù sao cũng không thể đối đãi khác nhau không phải sao?

Diễn viên và nhân viên khác đều ở đây, bao gồm cả Lâm Chi, ông ta là đạo diễn, là nhân vật lớn nhất trong đoàn làm phim này, bởi vậy, uy tín dù sao cũng phải bày ra.

Tần Chu nhận tội, trên mặt cười híp mắt, cho ông ta đủ mặt mũi.

Hơn nữa, đạo diễn Cố thích nghe lời diễn viên, ông ta cũng công nhận Vân Thi Thi, chỗ dựa uy tín, cũng nên thấy tốt thì nhận.

Thế là, ông ta và Tần Chu hàn huyên vài câu, liền phất phất tay, để nhân viên làm việc vào sắp xếp phòng cho Vân Thi Thi.

Sắp xếp xong phòng, liền chuẩn bị hành lý.

Vân Thi Thi gửi tin nhắn, muốn trở về lấy một số quần áo ấm.

Qua một thời gian ngắn, nhiệt độ không khí sẽ xuống thấp, cô lần này sang Paris quần áo mang theo đều quá mỏng manh.

Đại diễn Cố đồng ý.

Mới vừa nhận phòng, lúc Vân Thi Thi chuẩn bị trở về nhà, nhận được điện thoại của Mộ Nhã Triết: “Trở về nước rồi sao?”

“Ừm, vừa xuống máy bay không lâu.”

“Ở đâu? Anh đi đón em.”

“Không cần! Tần Chu đưa em về nhà.”

Vân Thi Thi nói xong, liền trực tiếp lên xe. Vừa nghĩ tới cách biệt bảy ngày, cuối cùng có thể nhìn thấy hai cậu nhóc, trong lòng cô cảm thấy vui đồng thời, lại cảm thấy tiếc nuối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.