Trên weibo, dư luận đang ra sức lên án “Tần Ngọc Yên”, thế nhưng lại không có ai để ý đến diễn xuất của Vân Thi Thi.
Tất cả khán giả đều đang đắm chìm trong sự độc ác của “Tần Ngọc Yên”, hoàn toàn không để ý đến việc diễn xuất của cô hơn hẳn Lâm Chi. Diễn xuất của Lâm Chi chỉ có thể nói là tròn vai, nhưng diễn xuất của cô thực sự là thể hiện mọi khía cạnh của nhân vật một cách đặc sắc.
Mộc Tịch nói: “Đã sắp đến liên hoan phim truyền hình rồi, tôi thật sự rất chờ mong, dựa vào nhân vật phản diện “Tần Ngọc Yên” này, cô chắc chắn có thể đạt được giải “nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất”!”
“Liên hoan phim truyền hình cũng giống liên hoan phim điện ảnh mà thôi, phía sau còn rất nhiều góc khuất, không thể nói chắc như thế được, tránh cho sau này lại phải thất vọng.”
Vân Thi Thi vỗ trán, buồn phiền nói: “Gần đây đúng là rất buồn, nói thật, Mộc Tịch à, tôi rất thích diễn xuất, khi vai diễn của mình chinh phục được người xem thì rất có cảm giác thành tựu, nhưng mà làng giải trí còn khiến tôi nhận ra rằng nơi này tồn tại rất nhiều thứ xấu xa bẩn thỉu, ví dụ như Lâm Chi hay Nhan Băng Thanh, hoặc là Lý Hương Nhi. Trong 《 Khuynh quốc 》, mỗi người phụ nữ đều ra sức giành giật, nhưng tôi lại có cảm giác, làng giải trí này cũng giống như hậu cung vậy, khán giả giống như một vị hoàng đế, rõ ràng là có quyền uy rất lớn, nhưng nhiều lúc lại chỉ giống như một tên hôn quân ngu muội. Phụ nữ trong làng giải trí mỗi ngày đều ra sức đấu đá nhau, nhưng đều chỉ thấy người mới cười, không thấy người cũ khóc, mỗi người đều giống như một “Tần Ngọc Yên”, trong lòng đầy rẫy mưu ma chước quỷ, không từ bất cứ thủ đoạn nào để leo lên.”
Mộc Tịch hơi nhíu mày, bỗng nhiên ngồi xuống bên cạnh cô, nhẹ nhàng phủ tay lên mu bàn tay cô.
Thi Thi, cô đã rất cố gắng, tôi biết, tôi nhìn thấy hết, nhưng mà cô cũng đừng tự làm mình vất vả quá, thật xin lỗi, bình thường có nhiều lúc tôi không nhịn được mà tỏ ra bực tức, chắc là đã vô tình gây áp lực tâm lý cho cô rồi, về sau, cho dù có bất bình thì tôi cũng sẽ không khiến cô phải chịu ấm ức như vậy nữa.”
“Khiến tôi ấm ức đâu phải là cô, cô tự trách cái gì chứ.”
“Nhưng mà... Hình như tôi cũng truyền lại cho cô không ít năng lượng mà.”
“Đồ ngốc, được rồi, tôi cũng chỉ càu nhàu một chút mà thôi. Đúng rồi...”
Phía sau, cửa bỗng nhiên bị đẩy ra.
Cố Tinh Trạch mệt mỏi đẩy cửa đi vào phòng hóa trang, vừa khéo nghe thấy Vân Thi Thi đang cười tít mắt mà nhờ cậy Mộc Tịch: “Ngày mai cô giúp tôi xin Tần Chu cho nghỉ nhé? Tôi đã xin phép bên đoàn phim rồi, năm ngày tới tôi sẽ không đến đoàn phim được.”
“Xảy ra chuyện gì mà lại phải nghỉ nhiều như vậy?” Mộc Tịch tò mò hỏi.
Vân Thi Thi nhẹ nhàng mỉm cười, khuôn mặt ửng hồng: “Tôi phải đi chụp ảnh cưới!”
Cố Tinh Trạch đứng ở cửa, nghe được câu này thì cả người như bị sét đánh trúng, hóa đá tại chỗ.
Mộc Tịch đang định nói gì đó thì ánh mắt thoáng nhìn qua bóng dáng cao gầy bên cạnh cửa, quay đầu lại nhìn rõ là Cố Tinh Trạch thì hơi hoảng, vẻ mặt ngạc nhiên nói: “Tinh... Tinh Trạch! Anh đã đến rồi sao?”
Vân Thi Thi nghe vậy thì nhíu mày, hơi ngẩn ra, quay đầu nhìn về hướng cửa, đã thấy Cố Tinh Trạch tựa người vào cửa, tóc mái của anh ta phủ xuống mắt, khiến cô không nhìn rõ được biểu cảm của anh ta.
Cô vậy mà lại quên mất, hôm nay cô có hai cảnh quay với anh ta.
Cô hơi nhếch khóe môi, xấu hổ chào một tiếng: “Tinh Trạch...”
Sau đó, bầu không khí lại đông cứng, cô cũng không biết phải làm sao để phá cục diện bế tắc này.
Cố Tinh Trạch chậm rãi nâng mắt lên nhìn cô một hồi lâu, bỗng nhiên cười khổ rồi nói: “Thi Thi, em không cần phải cố ý tránh anh, hay là em sợ anh sẽ quấy nhiễu em sao?”