“Thật là tốt, giống như ở trong truyện cổ tích vậy!”
Tòa thành rất lớn, không tính lầu các bên trong thì đã có năm tầng ngoài, lớn đến nỗi khó tin.
Theo cô thấy thì ước chừng rộng khoảng hơn năm nghìn mét vuông, nhưng trên thực tế thì hẳn là vượt xa con số này.
Cổng vòm đủ loại hoa, đèn tường diễm lệ, đi dọc theo hành lang dài, xuyên qua cửa sổ sát đất, nhìn ra bãi biển trong xanh, toàn bộ cảnh đẹp đều thu vào tầm mắt.
Vân Thi Thi đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn ra biển lớn mênh mang, mây lững lờ trôi, biển phản chiếu bầu trời, bầu trời che mặt biển, nối lại thành một đường tít tắp.
Cô hít sâu một hơi, cảm nhận bầu không khí trong lành và tươi mát.
Lớn như vậy rồi nhưng đây vẫn là lần đầu tiên được hít thở bầu không khí tinh khiết như thế này.
Vân Thi Thi bỗng nhiên nhận ra, thế giới này có một mặt đẹp đẽ như thế.
Mộ Nhã Triết đứng ở phía sau, hai tay vòng quanh eo cô, ôm cô vào trong ngực, cúi đầu nhìn lúm đồng tiền xinh xắn của cô, dịu dàng động lòng người.
Mỗi một nơi trong đáy lòng đều bị lúm đồng tiền của cô làm cho mê muội rồi.
“Đẹp chứ?”
“Rất đẹp!”
Vân Thi Thi ngẩng mặt lên cười tươi, trong mắt phản chiếu bầu trời trong xanh.
Mộ Nhã Triết không kìm được khẽ hôn lên mi tâm cô.
Trong cảm nhận của anh, đẹp nhất chính là ánh mắt của cô.
Thật xinh đẹp.
Cô không khỏi tò mò: “Sao anh lại đột nhiên nghĩ tới chuyện đưa em đến đây?”
Anh lại nói: “Nghỉ phép, tĩnh dưỡng, rời xa cuộc sống bộn bề hỗn loạn, không được sao?”
“Nghỉ phép sao, nói thật là xa xỉ.” Vân Thi Thi thở dài một tiếng: “Nhưng mà nơi này quả thật là nơi nghỉ dưỡng rất lý tưởng!”
“Nếu thích thì về sau nơi này sẽ là của em!”
“...” Vẻ mặt Vân Thi Thi ngạc nhiên: “Có ý gì?”
“Hòn đảo này, anh tặng cho em. Thích không?”
“Em không cần.”
“Hử?”
Vân Thi Thi nói: “Đây là tài sản của anh, là của anh, em không cần.”
“Của anh còn không phải là của em sao?” Mộ Nhã Triết lại nói như lẽ đương nhiên, không cho cô cơ hội cự tuyệt.
“Anh nói cái gì thế?”
“Vân Thi Thi, bất cứ thứ gì trên đời mà em thích, anh đều sẽ cho em. Tất cả những thứ của anh đều sẽ là của em.”
Vân Thi Thi không khỏi mở to mắt nhìn anh đầy kinh ngạc.
Mộ Nhã Triết cúi đầu, nhẹ nhàng che kín môi cô.
Đôi môi mỏng đặt lên môi cô, anh cười, bá đạo tuyên bố: “Em là của anh!”
Nói xong, nụ hôn cũng càng lúc càng sâu.
Vân Thi Thi cười, trên mặt như bị bỏng, đưa tay đẩy ngực anh.
Người đàn ông kia bắt lấy bàn tay nhỏ đang làm loạn của cô, không để cho cô kháng cự.
Hôn nhẹ vòng quanh khóe môi cô, điểm nhẹ, cho dù một khắc cũng không muốn rời đi.
Nắm tay cả đời, cùng nhau đi qua hoạn nạn.
Giờ này anh mới hiểu được, hôn môi là một chuyện tuyệt vời đến nhường nào.
Chóp mũi chạm vào nhau, da thịt gần gũi, cánh môi đan xen lẫn nhau, dường như muốn đốt cháy toàn bộ khát vọng mà anh vẫn cố gắng chôn kín trong đáy lòng.
Vân Thi Thi để mặc cho anh hôn, được anh rèn luyện lâu như vậy, bây giờ cũng đã hiểu được cách đáp lại nụ hôn của anh, đầu lưỡi nho nhỏ khẽ liếm lên môi anh, lại nhanh chóng rút về, giống như con mèo nhỏ nghịch ngợm vậy.
Mộ Nhã Triết vô cùng hưởng thụ sự đáp trả của cô.
Bởi vậy, khi cô lại lần nữa liếm lên môi anh thì anh nhanh chóng ngậm chặt lại, nhân cơ hội mà cạy mở khóe miệng cô, xâm nhập vào, dịu dàng càn quét từng tấc răng môi.
Mùi thơm nhẹ nhàng quẩn quanh bên chóp mũi.
Đã nhiều ngày nay, anh và cô đều cùng cô thức dậy, kem đánh răng, sữa tắm, dầu gội đều là dùng chung một loại.
Vì thế, mỗi làn hương trên người cô đều giống với của anh, trộn lẫn vào nhau, tuy hai mà một.