Mộ Yến Thừa bắt lấy tay cô ấy: “Tôi đã nói rồi, em không cần quản tôi!”
Nói xong liền muốn lấy ly rượu trong tay cô ấy.
Mạnh Tinh Tuyết nghiêng người tránh sang một bên, bất chợt cô nâng ly đến bên môi, làm một hơi cạn sạch ly rượu.
Mộ Yến Thừa thấy thế, trong đầu chỉ có một suy nghĩ- - cô ấy đang mang thai, không thể uống rượu!
Cơ hồ là theo bản năng, anh ta liều mạng túm lấy cái ly trong tay cô, sau đó hung hăng ném xuống đất.
“Choang” một tiếng.
Chiếc ly vỡ vụn, mảnh vỡ bắn ra bốn phía.
Một màn đột ngột này dọa đế không ít người trong phòng không dám hé răng nửa lời, bọn họ đề nhận ra Mộ Yến Thừa thực sự tức giận!
Người đàn ông này một khi đã tức giận sẽ khiến cho người ta cực kỳ sợ hãi.
Tất cả mọi người đề sợ tới mức im thin thít.
Mộ Yến Thừa phẫn nộ gần như là gầm lên: “Em không biết phụ nữ có thai thì không được uống rượu sao? Em điên rồi phải không!?”
Anh ta vừa dứt lời, một người phụ nữ trong số đó vì quá sợ hãi mà kêu lên một tiếng.
Trời ạ!
Mang thai rồi!?
Người phụ nữ này mang thai rồi!?
Nếu không Mộ Yến Thừa cũng sẽ không nói những lời này.
Nếu thật sự mang thai, vậy không cần nghĩ nữa, đứa bé trong bụng người phụ nữ này là của ai!
Người phụ nữ này, lai lịch nhất định không tầm thường!
Phải biết rằng, Mộ Yến Thừa ở trong hội có tiếng là đào hoa, phong lưu vô số, từng có không ít phụ nữ.
Nhưng anh ta chưa từng theo đuổi bất cứ người phụ nữ nào.
Chuyện để người ta mang thai lại càng không có khả năng!
Nhưng người phụ nữ này lại là một ngoại lệ!
Rốt cuộc cô ấy là thần thánh phương nào?!
Càng khiến người kinh ngạc chính là cô ấy lại dám cùng Mộ yến Thừa đập bàn nói chuyện.
Đây cũng quá ỷ sủng mà kiêu đi?
Nhất định Mộ yến Thừa phải rất cưng chiều cô ấy?
Chỉ mình Mạnh Tinh Tuyết dám ngẩng đầu lên nhìn anh ta, nhếch môi nói: “Em bảo anh đừng uống! Anh lại uống thành thế này đây!”
Sắc mặt Mộ Yến Thừa ngẩn ra, anh ta day day mi tâm: “Trở về!”
“Không.” Mạnh Tinh Tuyết kéo tay anh ta: “Chúng ta cùng về, được không?”
“Đừng chạm vào tôi!”
Mộ Yến Thừa gỡ tay cô ấy ra, xoay người liền đi.
Mạnh Tinh Tuyết biết anh ta ở đây uống rất nhiều, lại thêm tâm trạng không tốt, vì thế sắc mặt rất khó xem.
Cô lập tức đuổi theo anh ra khỏi quán bar, nhìn một vòng liền thấy anh đứng ở bên đường, dưới ánh đèn, bóng lưng anh kéo dài trên mặt đất, nhìn qua có vẻ vô cùng cô đơn hiu quạnh.
Mộ Yến Thừa lấy bao thuốc lá ra, châm một điếu hút hai hơi, nghe thấy phía sau có tiếng bước chân liền quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Mạnh Tinh Tuyết lập tức đi về phía anh ta.
Mộ Yến Thừa liếc mắt một cái xong cũng không nhìn cô, xoay người đi dọc theo lề phố.
Mạnh Tinh Tuyết đuổi kịp bước chân anh ta.
Hai người một trước một sau đi cùng nhau.
Anh ta chân dài, bước lớn, cô vì để ý đến đứa bé trong bụng nên không dám đi quá nhanh, tự nhiên không thể chạy theo, chỉ có thể bước nhanh, nhắm mắt theo đuôi, dần dần có chút cố sức.
Sao anh lại đi nhanh thế!?
Mạnh Tinh Tuyết nói: “Yến Thừa, anh chờ em chút được không?”
Mộ Yến Thừa không có chút phản ứng.
Mạnh Tinh Tuyết càng lúc càng nóng nảy, đuổi nhanh hơn, hô hấp có chút dồn dập.
“Chớ đi nhanh như vậy, chờ em với, chờ em với...”
Cô không ngừng đuổi theo anh ta, nhiều lần chân nọ đá chân xiêu, xuýt chút nữa thì giẫm phải đá mà trượt chân!
Mạnh Tinh Tuyết vừa vội vừa giận.
Mộ Yến Thừa mặt không chút thay đổi đi thẳng về phía trước, anh ta cũng không biết mình đang nghĩ cái gì, trong đầu vô cùng hỗn loạn giống như có vô số thanh âm đan xen xông thẳng vào não.