Bởi vậy, đối với bất cứ người lạ nào cô ta đều rất cẩn thận.
Chỉ là nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng tràn đầy vui mừng ấy, trong lòng Mộ Yến Thừa lập tức trầm xuống!
Cô ta không biết, lần này anh ta tới là để ngả bài, chia tay với cô ta?
Mộ Yến Thừa “Ừm” một tiếng: “Tinh Tuyết, là anh, mở cửa.”
Cửa rất nhanh được mở ra.
Mộ Yến Thừa đi vào, cửa vừa khép lại, Mạnh Tinh Tuyết đã lao vào lòng anh ta, hai tay vòng ôm lấy gáy rồi hôn lên môi anh ta.
Nụ hôn nóng bỏng, động tình lập tức cuốn hút được Mộ Yến Thừa.
Mộ Yến Thừa ôm lấy thân hình trong ngực, đáp lại nụ hôn của cô ta.
Nụ hôn kết thúc, cô ta rúc vào lòng Mộ Yến Thừa, giọng nói có vài phần nghẹn ngào: “Yến Thừa, em nhớ anh, rất nhớ anh…”
Trong giọng nói tràn ngập bất lực và quyến luyến, làm cho Mộ Yến Thừa cảm thấy hoảng hốt, lại sinh ra vài phần dao động!
Dường như anh ta cũng không muốn hoàn toàn đoạn tuyệt mối quan hệ này!
Sau cuộc điện thoại lạnh như băng, vốn anh ta đã lập xong kế hoạch, vào tới cửa, nhìn thấy cô ta, câu đầu tiên sẽ là: “Chúng ta chia tay đi.” Sau đó thanh toán rõ ràng, cho cô ta một khoản phí chia tay kha khá, về sau không còn thiếu nợ gì nhau nữa.
Dọc đường đi, trong lòng anh ta đã quyết định, diễn đi diễn lại lời nói này mười mấy lần, giờ phút này lại như bị mắc kẹt trong cổ họng.
Có lẽ vì gặp mặt, không giống như nói chuyện qua điện thoại, thân thể ôn hương nhuyễn ngọc kia kề sát trong lòng, không khó khăn để cảm nhận nhiệt độ trên cơ thể ấy, sự tiếp xúc thân mật như vậy làm lòng Mộ Yến Thừa nảy sinh quyến luyến với cô ta, cho nên không hề dễ dàng mở miệng chút nào!
Vẫn là muốn cô ta.
Dường như chỉ với thân thể cô ta, Mộ Yến Thừa mới sinh ra cảm giác hứng thú nhiều như vậy.
Anh ta cũng không rõ rốt cuộc người phụ nữ này có khả năng gì, nhiều lần ở bên cô ta, anh ta lại động tình mà nghĩ, cho dù kết hôn cũng được, nhưng sau khi kết hôn vẫn muốn giữ cô ta lại bên mình!
Mặc dù không danh không phận, vẫn muốn giữ lấy cô ta.
Nhưng trước mắt, hoàn toàn không phải lúc.
Ít nhất là trước khi anh ta kết hôn, vẫn nên đoạn tuyệt quan hệ với người phụ nữ này.
Có điều lúc này, sinh lý lại nhanh hơn lý trí một bước, Mộ Yến Thừa động tình hôn cô ta, cởi bỏ quần áo trên người cô ta, mỗi tế bào trên cơ thể đều đang kêu gào muốn người con gái này.
Mạnh Tinh Tuyết có chút thẹn thùng đẩy anh ta ra, hờn dỗi nói: “Yến Thừa, đừng, em có chuyện muốn nói với anh…”
“Có chuyện gì, không nói được trên giường sao?”
Anh ta nói lời ái muội như vậy lại làm cô ta hết hồn.
Mắt thấy anh ta sắp sửa làm tới, Mạnh Tinh Tuyết lập tức cầm lấy tay Mộ Yến Thừa, hơi dùng lực, mu bàn tay nổi gân xanh.
Anh ta có chút ngoài ý muốn trừng mắt nhìn cô ta, dừng lại động tác, nhéo nhéo mi tâm: “Sao vậy? Không muốn à?”
Anh ta nghĩ, trước khi chia tay, ít nhất cũng lên giường một lần.
Coi như một lần triền miên cuối cùng.
Xong việc rồi ngả bài với cô ta cũng không muộn!
Nhưng dường như cô ta cực kỳ kháng cự, trên mặt tràn ngập miễn cưỡng.
Cái này không giống cô ta.
Nếu là trước đây, lúc này cô ta phải nhiệt tình như lửa mới đúng.
Hiện giờ lại có vẻ không có hứng thú.
“Thế nào?”
Mộ Yến Thừa chăm chú nhìn cô ta: “Hôm nay hình như em cực kỳ phản đối anh.”
“Không phải…”
Mặt cô ta càng lúc càng đỏ lên: “Chỉ là em có chuyện muốn nói với anh thôi!”
“Chuyện gì?”
Mộ Yến Thừa có vẻ cực kỳ không kiên nhẫn, trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì, em nói đi.”