Nhưng Tống Ân Nhã trước mặt tỏ ra rất thân thiện, thật sự là như thể người khác.
Nếu không phải đã quen thuộc gương mặt này, quả thật cô hoài nghi, người phụ nữ trước mặt này không phải là Tống Ân Nhã.
“Ngồi đi!”
Vân Thi Thi cũng không khách khí, đi thẳng đến ngồi xuống phía đối diện cô ta.
“Lần này cô gọi tôi tới, là…”
“Uống chút gì không?”
Tống Ân Nhã vừa lật menu, vừa hỏi.
Sắc mặt Vân Thi Thi ngưng đọng một phen, lập tức đáp: “Một ly Lam Sơn.”
Tống Ân Nhã quay đầu nói với phục vụ: “Một ly Lam Sơn.”
Người phục vụ đáp một tiếng, rồi cung kính ra khỏi phòng.
Phòng bao yên tĩnh trở lại.
Ở một bên, Tống Ân Nhã quấy ly sữa ấm, hương sữa nồng đậm tỏa khắp phòng.
Hai người im lặng ngồi đó không nói gì.
Vân Thi Thi yên lặng đánh giá cô ta, cũng không biết hôm nay trong hồ lô của cô ta bán thuốc gì*, chỉ cảm thấy lần này hẹn cô đến đây có chút khó hiểu.
*trong hồ lô bán thuốc gì: ý nói không biết định giở trò gì.
Người phụ nữ này tâm địa độc ác, tục ngữ có câu “tướng từ tâm sinh”, trước đây cô không hiểu, nhưng từ khi gặp Tống Ân Nhã thì đã lĩnh hội sâu sắc đạo lý này.
Nghĩ lại trước đây, khuôn mặt kia thật làm cho người ta chán ghét.
Vân Thi Thi trầm mặc một lúc, vừa định mở miệng phá vỡ sự im lặng này thì Tống Ân Nhã ở phía đối diện đã lên tiếng trước, ngẩng đầu lên nhìn cô, dáng vẻ như một người chiến thắng diễu võ dương oai với cô: “Cô biết không? Tôi mang thai rồi…”
...
Trong chung cư, không khí lúc này ngưng tụ thật lâu.
Mộ Yến Thừa khó tin nhìn Mạnh Tinh Tuyết, trong mắt là sự nghi ngờ.
Mạnh Tinh Tuyết thấy biểu tình ngây ngốc của anh ta lại nghĩ rằng anh ta nghe được tin tức kinh hỉ này nên bị hù sợ, lại càng thẹn thùng khiến gương mặt đỏ bừng.
Cô ta cong môi, chôn mặt trong ngực anh ta, giọng điệu làm nũng nói: “Yến Thừa, anh không vui sao? Anh sắp lên chức cha rồi!”
Cho dù cô ta mới mười tám tuổi nhưng có lẽ là do mang thai mà bản năng làm mẹ cũng đã nảy sinh.
Diện mạo càng trở nên nhu hòa hơn trước, toàn thân toát lên ánh sáng thánh khiết mê người.
Nhưng rõ ràng loại ánh sáng này quá mức chói mắt, đến mức làm mắt anh ta cũng phát đau!
Lúc này Mộ Yến Thừa đã quên mất phải thể hiện thái độ thế nào, cúi đầu sững sờ, sau đó ánh mắt rơi vào phần bụng bằng phẳng của cô ta.
Sắp lên chức cha rồi…
Cô ta mang thai rồi…
Sao có thể như vậy?
Thế mà còn hỏi anh ta vui hay không?
Làm sao có thể vui được?
Trước mắt, Mộ Tinh Tuyết vui mừng kích động, hoàn toàn trái ngược với biểu tình đờ đẫn thất kinh của anh ta.
Có lẽ do quá mức đắm chìm trong ảo tưởng tốt đẹp trong tương lai, cho nên Mạnh Tinh Tuyết không hề để ý tới sắc mặt xám như tro của anh ta, lôi kéo anh ta ngồi xuống sofa, líu ríu như một chú chim nhỏ kể với anh ta tâm trạng bất an và khẩn trương của một người mẹ, cùng những chờ mong và mộng tưởng về đứa bé trong bụng.
Cô ta nói, trước giờ chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm mẹ ở tuổi mười tám, ban đầu còn tưởng chỉ là chu kỳ sinh lý bị chậm, sau đó một hôm nhìn thấy đồ ăn dầu mỡ thì lập tức bị nôn khan đến dời sông lấp biển.