Nếu anh không đến, có phải hai người cứ như vậy mà ngủ đến sáng không!
Hữu Hữu mỉm cười, nụ cười rất cuốn hút, khoé môi vẽ lên một đường cong tuyệt đẹp.
Trước giờ hai cha con luôn đối chọi với nhau, có lẽ đây là lúc hai người hoà hợp nhất từ trước đến giờ.
Có lẽ từ trong thâm tâm, Hữu Hữu đã chấp nhận anh rồi, khi anh đụng vào người cậu, cậu cũng không còn kháng cự gì nữa, mà cậu chỉ gọi một tiếng cha, cũng thấy đó là cậu tự nguyện gọi, không phải do Mộ Nhã Triết uy hiếp, mà là cậu muốn gọi anh một tiếng cha!
“Hữu Hữu, giúp anh một việc được không?” Tiểu Dịch Thần bỗng nhiên mặt dày xáp lại, nét mặt lấy lòng nói.
Hữu Hữu liếc mắt nhìn Dịch Thần, thấy nụ cười nịnh nọt trên môi của người anh trai, cậu nhìn cái là biết Dịch Thần đang có việc nhờ.
Dù là anh trai có việc nhờ, nhưng cậu không thể dễ dàng mà đồng ý được, đúng không?
Vì thế, Hữu Hữu chu miệng nói: “Không giúp!”
“Vì sao?”
Tiểu Dịch Thần buồn bã kêu: “Thật ra, việc này đối với em chỉ là việc nhỏ thôi, lấy thân phận của em thì có thể dễ dàng làm được việc này lắm!”
“Anh sẽ trả công mà!”
Hữu Hữu bỗng nhiên nghĩ gì đó, lấy tay xoa xoa bụng, mắt tròn vo, xấu xa cười: “Vậy anh đãi em một bữa đi, em sẽ giúp anh!”
Mời một bữa à, không khó.
Tiểu Dịch Thần gật đầu đồng ý.
“Được, vậy ok! Anh cần giúp gì?”
“Há há há…”
Tiểu Dịch Thần cười, đem quyển sách đại số trong tay đưa ra trước mặt Hữu Hữu: “Có vài cái đề khó, giúp anh giải đi!”
Vân Thi Thi bị câu nói này chọc cho cười chảy cả nước mắt.
Hai thằng nhóc này, thật là…!
Mộ Nhã Triết đơ mặt.
Đứa con trai này, nói mà có biết ngượng không đây?
Thân làm anh, một tí đề toán đơn giản lại quay sang hỏi em trai mình là thế nào?
Hữu Hữu đắc ý nở nụ cười, cầm lấy quyển sách đại số.
Tuy bên ngoài ghi là toán nâng cao, nhưng mở ra cũng chỉ là những phép nhân chia cơ bản.
Trừ đại số ra, còn có hơn mười từ tiếng Anh phải dịch.
Tiểu Dịch Thần là học sinh của vườn trẻ song ngữ Allan, tuy nói vườn trẻ, nhưng giáo dục trong đây rất nghiêm khắc. Khi nhập học, đứa trẻ nào cũng phải làm một bài kiểm tra nhỏ, vì thế trước đó chắc chắn ai cũng phải học qua một lớp, nếu không sẽ không đậu được.
Vì thế, trong khi những nhà trẻ khác chỉ dạy cộng trừ, thì ở đây đã dạy cả nhân và chia.
Nhưng nó cũng gây khó khăn không ít cho Tiểu Dịch Thần, cậu đã suy nghĩ nửa ngày, mà vẫn không giải ra.
Phép trừ, có thể dùng ngón tay để tính, và phép nhớ khi trừ.
Nhưng mà phép nhân thì, tính cả ngón chân cũng không đủ.
Tiểu Dịch Thần ai oán nói: “Em đừng nhìn anh như thế, anh chỉ vừa học thôi mà!”
Hữu Hữu lạnh lùng nói: “Ai bảo anh ngốc, mấy bài toán đơn giản này mà cũng không biết làm!”
Nếu để cho Tiểu Dịch Thần làm mấy bài toàn của Hữu Hữu, chắc vừa đọc đã gục luôn quá.
Tiểu Dịch Thần không thèm để ý đến ánh mắt khinh bỉ của Hữu Hữu, chỉ bi thương nhìn đống bài tập nói: “Em trai, em ghét anh đúng không!”
“Đúng rồi!”
“Hu hu….”
Tiểu Dịch Thần khóc ngã ngồi trên ghế salon.
Hữu Hữu lấy đống bài tập, nhìn lướt qua một lần rồi nói.
Mấy bài này thật sự là đơn giản mà.
Tiểu Dịch Thần cầm bút lên, nhưng mà không muốn làm bài nữa, vừa rồi khi đưa bút cho Hữu Hữu, bài toán chưa đầy 30 giây đã giải xong rồi.
Tốc độ giải đúng là làm người khác phải há hốc mồm mà.