Mộ Nhã Triết lại chậm rãi nói: “Thượng đế cảm thấy nên cưng chiều em, cho nên để em gặp anh. Thượng đế cũng hiểu được anh quá an nhàn
rồi, nên cho anh gặp được em, cả đời này bị em quấn lấy, ầm ĩ...”
Cô đột nhiên bật cười: “Anh là đang dỗ trẻ con sao?”
“Đúng vậy, lẽ nào em không phải trẻ con sao?”
Vân Thi Thi đen mặt lại: “Đương nhiên không phải! Em đã là một người mẹ rồi.”
“Nhưng trong mắt anh, em vẫn chỉ là đứa bé.”
“ Mộ Nhã Triết...” Vân Thi Thi có chút tức giận mà quay đầu ra chỗ khác, lời còn chưa dứt, đã có một luồng nóng hổi dán sát vào môi cô, mềm
mại nhưng nóng bỏng. Chỉ là cái hôn nhẹ nhàng, cũng không bá đạo chiếm hữu như trước. Cô ngạc nhiên trừng mắt, hàng lông mi khẽ chớp
chớp...
Mộ Nhã Triết suýt thì phì cười, cắn nhẹ bờ môi cô một cái: “Làm gì có ai hôn môi lại mở mắt lớn như em vậy?”
Vân Thi Thi nuốt xuống một ngụm nước miếng, giả vờ trấn định nói: “Đôi mắt em trời xinh đã như vậy, không mở cũng đã rất to rồi!”
Mộ Nhã Triết liếm môi, “Vậy sao còn cứng đờ như vậy?”
Vân Thi Thi mím môi mỉm cười, làm ra bộ dạng rất hào phóng, cười nói: “Vậy được rồi! Coi như anh bị thiệt thòi... Làm lại!”
Vì vậy, cô khẽ nhắm hai mắt lại, nghịch ngợm đưa miệng tới, mí mắt không nhịn được ti hí một khe nhỏ, có mấy phần ý tứ trêu ghẹo.
Mộ Nhã Triết vô cùng mất hứng, bầu không khí vừa mới lãng mạn như vậy, liền bị cô phá hư rồi.
Anh thật muốn đánh một cái lên mặt cô.
Vì vậy, anh dí ngón tay cái lên trán của cô, nói: “Rửa bát của em đi!”
Anh lạnh lùng liếc cô một cái rồi quay mặt đi, đã nhìn thấy cô tinh nghịch cười mỉm, còn lè lưỡi với anh.
Mộ Nhã Triết đi ra khỏi phòng bếp, nhưng khóe miệng bất giác nở nụ cười cưng chiều.
Anh đi lên sân thượng, gọi một cuộc điện thoại.
Cuộc gọi này, là gọi cho Đỗ Bác Hùng.
Mới vừa rồi khi Vân Thi Thi còn đang nấu mì, anh liền sai người tìm số điện thoại của Đỗ Bác Hùng.
Điện thoại vang lên hồi lâu, vẫn chưa có ai bắt máy.
Ngay sau đó, đầu kia truyền đến âm thanh buồn ngủ của Đỗ Bác Hùng: “Ai vậy?”
“Đỗ tổng.”
Đỗ Bác Hùng ngẩn ra, nghi ngờ hỏi: “Cậu là ai?”
“Mộ Nhã Triết!” Anh tự báo tên.
Đầu kia im lặng trong chốc lát, rồi lập tức kinh ngạc nói: “Thì ra là tổng giám đốc Mộ!”
Đỗ Bác Hùng gần như tỉnh ngủ ngay lập tức, lúc đầu ông còn có chút nửa tin nửa ngờ, Mộ Nhã Triết này, là nhân vật cỡ nào? Sao đêm hôm
khuya khoắt lại chủ động gọi cho ông?
Ông có chút được sủng ái mà lo sợ, nở nụ cười nịnh nọt nói: “Giám đốc Mộ, chuyện gì làm phiền ngài ban đêm như này lại tự mình gọi điện cho
kẻ họ Đỗ này, tôi thật sự là sợ hãi rồi!”
Vân Thi Thi vừa lúc rửa bát xong, đi ra thấy Mộ Nhã Triết đang đứng ở ban công gọi điện thoại, cũng không tới quấy rầy anh, đi vào phòng
tắm tắm rửa qua loa một chút rồi lao lên giường nằm.
Phía Mộ Nhã Triết, anh vẫn đứng trên ban công, trước sau vẫn không mở miệng.
Đầu bên kia điện thoại, Đỗ Bác Hùng thấy điện thoại của anh, lúc đầu còn mừng rỡ như điên, đến lúc này thì trong lòng lại thầm run sợ, tâm
tư không ngừng thay đổi.
Nếu như ông đứng trước mặt Mộ Nhã Triết lúc này, chứng kiến biểu tình trên mặt anh, chắc chắn sẽ càng thêm run sợ.
_____________________