Bình minh, mặt trời mọc từ phía Đông.
Mưa trong rừng, hạt sương ẩm ướt, khí ẩm lạnh lẽo xâm nhập vào thân thể con người, Hữu Hữu càng cảm giác các khớp xương mình vừa cứng vừa lạnh.
Trong núi rừng, thỉnh thoảng truyền đến tiếng tru lên của bầy thú hoang.
Mộ Dịch Thần một tay cầm dao găm, một tay giơ bó đuốc, thăm dò mở đường đi về phía trước, thỉnh thoảng đem dây leo ngăn trở đường đi cắt đứt.
Lisa đi phía sau cùng yểm trợ, thỉnh thoảng cảnh giác nhìn bốn phía.
Mộ Dịch Thần thì thào hỏi: “Còn bao lâu, mới có thể rời khỏi nơi này?”
“Đại khái không xa!”
Hữu Hữu cảm giác thể lực có chút chống đỡ hết nổi, mỏi mệt đến cảm giác bất cứ lúc nào đều muốn ngã xuống.
Cậu đã hai ngày hai đêm không thể nghỉ ngơi, thời gian dài tiêu hao thể lực, lại thêm một ngày một đêm chưa cơm nước, đã rất đói khổ lạnh lẽo.
Trạng thái thân thể rơi vào đáy vực.
Mộ Dịch Thần an ủi nói: “Nhanh thôi, chúng ta lập tức liền có thể rời khỏi nơi này rồi!”
Hữu Hữu bỗng nhiên dừng bước, hô hấp có chút gấp rút.
Lisa đi lên trước, không nói hai lời, đem cậu vác lên trên thân.
Tính tình Hữu Hữu khá cố chấp quật cường, vốn không tình nguyện, nhưng mà bây giờ, thể lực cậu đã cạn kiệt, dù sao cũng không còn dư thừa tinh lực để phản kháng, cũng không vùng vẫy quá nhiều, dứt khoát mặc cô cõng rồi!
“Cảm ơn.”
Cậu thấp giọng, có chút khó chịu nói một câu.
Lisa lại mặt không thay đổi nói: “Cậu là chủ nhân của tôi.”
Ý ngoài lời, cô ấy bảo hộ cậu, là thuộc bổn phận trách nhiệm.
Cũng là làm việc.
Hữu Hữu mím môi, cô gái này, thật đúng là thẳng thắn.
Giống như một người máy lạnh lùng, cẩn thận vận hành tuân theo chương trình đã thiết lập, dường như không biết mỏi mệt.
Cô sẽ không cảm giác bị mệt mỏi sao?
Ba người đi xuyên qua rừng rậm.
Lisa tuy cõng Hữu Hữu, nhưng thể lực cô dũng mãnh, ngày bình thường mang trọng trách rèn luyện, mặc y phục tác chiến, bên trong rót đầy chì, so với trọng lượng Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần cộng lại còn nặng hơn rất nhiều.
Bởi vậy cô cũng không cảm thấy mỏi mệt.
Ngược lại Tiểu Dịch Thần, có lẽ là vì bị thương, bước chân theo thời gian chậm dần.
Đúng lúc này, phía trước rừng cây bỗng nhiên truyền đến tiếng xào xạc nho nhỏ, Mộ Dịch Thần giật mình, có chút bị tiếng động này dọa đến.
Cậu vừa muốn tiến lên tìm hiểu ngọn ngành, Lisa bỗng nhiên ngăn cậu lại: “ xuỵt” một tiếng, ra hiệu cậu không nên hành động thiếu suy nghĩ.
Giữa sự tĩnh mịch, trong rừng cây tối tăm. Hai đôi mắt âm u mà sắc bén bỗng nhiên hơi lấp lóe trong bụi cây rậm rạp.
Ngay sau đó, hai sinh vật hình dáng như sói, gần giống loài chó từ bụi rậm chậm rãi đi ra, cặp mắt sắc bén lom lom nhìn thẳng bọn họ.
“Đây là cái gì?!”
Mộ Dịch Thần không khỏi ngạt thở.
Con mắt Lisa híp híp, sau khi đem hai sinh vật trước mắt dò xét rõ ràng, bất thình lình thốt ra một chữ: “Sói!”
“Sói?!”
Mộ Dịch Thần âm thầm kinh hãi, bọn họ hình như gặp phải tình huống không muốn xảy ra nhất!
Hữu Hữu cũng cau mày đánh giá vài lần, lại nói: “Không, là thứ còn hung ác hơn cả sói.”
Cậu đã từng thấy qua trong bách khoa toàn thư về động vật, đây cũng không phải là sói.
Mi tâm Lisa hơi nhăn, nghe vậy, không nhịn được lui về sau một bước.
Hữu Hữu ở sau lưng cô trầm giọng bổ sung.”Đây là Sài Lang hai đầu!”
Sài Lang —— có cái thành ngữ, gọi sài lang hổ báo, bởi vậy mức độ hung tàn của Sài Lang, có thể thấy được chút ít!
Thông thường đối với cuộc sống săn mồi, rất hiếm có trong dã thú.
Trên thực tế, có vài người đem sài và sói lẫn lộn, kỳ thật Sài Lang không phải sói, nó không lớn như sói.
Sài, biệt danh Sài Cẩu, Sói Hồng, là động vật vùng núi điển hình, sống ở vùng rừng núi và thảo nguyên.