Anh chỉ học xong hấp cơm phô mai, đương nhiên, làm cậu chủ nhà họ Mộ, anh hầu như rất ít khi tự mình nấu cơm, một lần duy nhất, tâm tình tốt, hiếm khi muốn biểu lộ trước mặt Tiểu Dịch Thần, kết quả thao tác không đúng, lò nướng nổ mạnh.
Nguyên nhân là…
Anh không cẩn thận đánh rơi vào trong lò nướng, hậu quả có thể nghĩ ra được.
Bởi vậy Tiểu Dịch Thần khắc sâu ấn tượng với chuyện đó, cậu vốn tràn đầy chờ mong, đợi cha thi triển tài nấu nướng, nhấm nháp mỹ vị.
Kết quả liền nghe “Ầm” một tiếng!
Phòng bếp bùng nổ rồi!
Tiểu Dịch Thần còn tưởng rằng giống như tin tức thông báo trên TV, biệt thự bị phần tử khủng bố tập kích, hoảng sợ.
Kết quả phát hiện, Mộ Nhã Triết làm phòng bếp nổ tung.
Cho nên đối với tài nấu nướng của Mộ Nhã Triết, là đen tối cả đời của Tiểu Dịch Thần.
Điểm này, Mộ Nhã Triết bày tỏ cực kỳ oan uổng.
Phòng bếp nổ mạnh, tất cả đều là chuyện ngoài ý muốn, bởi vì một chút sơ hở nhỏ mà tạo thành.
Từ đó về sau, anh không có ra vào phòng bếp, được coi như là phần tử khủng bố ngăn bên ngoài phòng bếp.
Hôm nay tâm tình anh rất tốt, bởi vậy định làm cơm phô mai.
Trong nhà đều đã có sẵn nguyên liệu nấu ăn, tay nghề của anh mặc dù chưa quen, nhưng cực kỳ nghiêm túc, mỗi trình tự đều theo trí nhớ, cẩn thận và kiên nhẫn.
Vân Thi Thi ở bên cạnh yên lặng nhìn, thỉnh thoảng ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt mê người của anh.
Khó trách mọi người đều nói, người đàn ông xuống bếp tao nhã nhất.
Lúc này, Mộ Nhã Triết mặc áo sơ mi, quần tây, một tay cầm nguyên liệu nấu ăn, một tay cầm dao, cẩn thận cắt cà rốt, lông mi dày và rậm buông xuống, bao trùm mí mắt, lưu lại bóng mờ khắc sâu.
Môi mỏng khẽ nhếch, hình như thật cẩn thận, sợ có chút sơ hở.
Vân Thi Thi đột nhiên nghĩ đến gì đó, cầm lấy tạp dề bên cạnh, ở phía sau cài lên cho anh.
Mộ Nhã Triết cúi đầu nhìn, đầu đầy vạch đen.
Cô vậy mà mặc cho anh tạp dề đáng yêu như vậy, chỉ thấy trên tạp dề, vẽ hình hoạt hình màu hồng, một con thỏ đáng yêu, dựng thẳng hai lỗ tai dài, mặc trên người anh, thấy thế nào cũng có cảm giác quái dị!
Cùng với ngoại hình anh tuấn tuấn mỹ của anh, thực sự có chút không tương xứng!
Vân Thi Thi liếc mắt nhìn anh một cái, che miệng cười trộm.
“Em cố ý.” Mộ Nhã Triết nhíu mày, hiển nhiên biểu đạt không vui với trêu đùa của cô!
Nhưng mà phần không vui này, cũng theo ý cười sủng ái nơi đáy mắt, trong giây lát chớp lóe ngang dọc biến mất, không thấy tung tích rồi!
“Đùa thôi mà! Anh mặc như vậy thật sự rất đáng yêu.”
Mộ Nhã Triết lại có chút dở khóc dở cười.
Lớn như vậy, hình như chưa từng có người nào dùng “Đáng yêu” để hình dung anh!
Anh giận dữ: “Không được quấy rối.”
Vân Thi Thi bĩu môi, lại “A…” một tiếng, quả thực ngoan ngoãn đứng một bên, không nói nhiều lắm, chỉ là khi vụng trộm nhìn tạp dề trên người anh, nhịn không được lại cười trộm!
Mộ Nhã Triết không biết làm thế nào, đành nhường cô, không cởi tạp dề từ trên người xuống.
Bỏ cơm vào lò nướng, ấn nút, sau đó cần đợi một lúc.
Vân Thi Thi đột nhiên ôm anh từ phía sau.
Mộ Nhã Triết vì cô đột nhiên ôm, có chút sửng sốt, anh hơi nghiêng đầu, hai tay nhẹ nhàng che mu bàn tay cô, nhíu mày: “Sao vậy?”