Cô cực kỳ hi vọng từ tận đáy lòng, trong lễ đính hôn của bọn họ, anh mặc tây trang cô tự mình chọn lựa, xuất hiện ở nơi quan trọng như vậy, nhưng… Chỉ sợ anh cảm thấy bộ tây trang này đẳng cấp thấp.
Lại không nghĩ rằng, Mộ Nhã Triết nói đồng ý.
“Được!”
Anh đồng ý quá mức sảng khoái, thế cho nên cô có chút khó có thể tin.
“Anh đồng ý nhanh như vậy sao?”
Vân Thi Thi nhất thời có chút thụ sủng nhược kinh, trên mặt có chút kinh ngạc.
“Sao thế?” Mộ Nhã Triết soi gương thắt lại cà vạt, cười thâm thúy. “Mặc tây trang bà xã tự mình chọn lựa tham dự lễ đính hôn mới có ý nghĩa, không phải sao?”
“Anh thích không?” Vân Thi Thi muốn thăm dò tâm ý của anh một phen, dù sao cô vẫn hi vọng, trong lòng anh thích đồ mà cô mua.
“Thích.”
“Thật sao?”
“Ừ! Cực kỳ thích!”
Đôi mắt Vân Thi Thi sáng ngời, vây quanh anh đánh giá một vòng, vui vẻ giống như con chim nhỏ.
Anh gật đầu nói thích, đối với cô mà nói mới là thừa nhận tuyệt vời nhất!
“Anh thích là được rồi! Quan trọng là… xứng với anh!”
“Anh cực kỳ hài lòng.”
Vân Thi Thi đỡ lấy vai anh, nhìn trái nhìn phải, thấy thế nào cũng cảm thấy hài lòng trong lòng.
“Thật là đẹp trai! Vóc người của ông xã em đúng là đẹp, mặc quần áo gì cũng đều thấy đẹp cả!”
Tỉ lệ dáng người của Mộ Nhã Triết là tiêu chuẩn hoàng kim, điều này làm cô cực kỳ ghen tị.
Bỗng hiên, hai người ngửi được mùi khét từ trong phòng bếp bay ra, trái tim Vân Thi Thi đập nhanh, cả kinh: “Hỏng rồi! Không tốt rồi!”
Sắc mặt Mộ Nhã Triết cũng hơi đổi.
Vân Thi Thi lòng như lửa đốt chạy vào phòng bếp, mở lò nướng ra, đeo bao tay lấy cơm phô mai ra, mùi khét càng lúc càng gay mũi rõ ràng hơn, cô nhíu nhíu mày, lại trông thấy cơm phô mai đã cháy khét, hiển nhiên là thất bại rồi! Cô nhất thời có chút ảo não.
Mộ Nhã Triết đi vào phòng bếp, cũng ngửi được mùi khét, nhíu mày thật chặt.
“Khét rồi à?”
Vân Thi Thi có chút ảo não nâng trán, gật gật đầu.
Mộ Nhã Triết nhìn thoáng qua cơm đã bị khét.
“…”
Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái.
Trong đầu Vân Thi Thi đột nhiên hiện lên một vấn đề khắc sâu - - rốt cuộc Hữu Hữu di truyền gen đầu bếp từ người nào?
Cơm phô mai ngon như vậy, vậy mà bọn họ làm khét mất!
Xem ra hai người đều không có thiên phú nấu cơm, Hữu Hữu nhất định là phát triển theo hướng ngược lại, đột biến gien!
“Làm sao bây giờ?” Mộ Nhã Triết hỏi vấn đề.
Vẻ mặt Vân Thi Thi đầy dấu chấm hỏi.
Sao lại còn hỏi cô? Rõ ràng là anh không cẩn thận, quên thời gian mà!
“Nếu em không lòng như lửa đốt mang anh đi mặc thử tây trang, cũng không xảy ra chuyện này.”
Anh vừa nói như vậy, Vân Thi Thi trái lại ý thức được mình có “Lỗi”!
Cô nhất thời áy náy chỉ biết dạ, giống như đứa bé mắc lỗi, khoanh hai tay đứng yên tại chỗ, rõ ràng cảm thấy cực kỳ áy náy.
“Em… Em không cố ý…”
Trong lúc đó trong lòng cô tràn đầy suy nghĩ về bộ tây trang, cảm thấy rất hài lòng thỏa mãn, thế cho nên quên mất lò nướng ở phòng bếp, còn cả thức ăn trong lò nướng nữa!
Mộ Nhã Triết nhịn không được oán hận: “Bại hoại, đều tại em, nói đi, em hại bữa ăn khuya của anh bị ngâm nước nóng, nên bồi thường anh thế nào đây?”
Vân Thi Thi lại càng áy náy, nghĩ đến anh họp lâu như vậy, về đến nhà cũng vì cô mà bữa tối ngâm trong nước nóng, khó tránh khỏi sinh lòng áy náy.
Không biết nên bù cho anh như thế nào, vẻ mặt Vân Thi Thi xoắn xuýt hai tay lộn xộn, vẻ mặt cô đơn.