Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 2937: Chương 2937: Giác Mạc Của Cố Tinh Trạch (3)




Tần Chu nghe xong, có chút khó hiểu, “Tổng giám đốc Mộ, anh suy nghĩ cái gì vậy? Anh có biết hay không, đây chính là cơ hội tốt nhất! Phải biết rằng, giác mạc có thể ngộ nhưng không thể cầu, còn yêu cầu nghiêm khắc về thời gian nữa, không phải tìm được giác mạc rồi sao, có thể lập tức tiến hành phẫu thuật! Hay là nói, vì giác mạc này lấy từ trong mắt Tinh Trạch, anh để ý ở trong lòng?”

“Không.” Mộ Nhã Triết cười, “Anh ta bảo vệ người phụ nữ của tôi, đối với anh ta, tôi chỉ có tôn trọng và cảm kích, tôi cũng không hẹp hòi đến vậy, cùng một người đàn ông cứu tính mạng người phụ nữ của tôi, canh cánh trong lòng!”

Tần Chu cắn môi, “Vậy sao không cho Thi Thi phẫu thuật ghép giác mạc?”

“Cố Tinh Trạch chết, tạo thành áp lực và cảm giác tội lỗi với cô ấy, đã đè nặng cô ấy suy sụp rồi.”

Mộ Nhã Triết hít sâu một hơi khí lạnh, “Bây giờ cô ấy có thai, trong bụng cô ấy có đứa bé, là thứ duy nhất có thể làm cô ấy có hi vọng lần nữa. Nhưng mà bây giờ phẫu thuật, đứa bé đó, không dám chắc được! Nếu cô ấy tỉnh táo, cũng sẽ không bỏ được. Nếu lại gạt cô ấy, làm phẫu thuật, nếu cô ấy biết được, nhất định sẽ tan vỡ. Quan trọng là… Tôi không biết, một ngày nào đó, cô ấy biết được mình có thể nhìn thấy ánh sáng một lần nữa, là dựa vào giác mạc Cố Tinh Trạch hiến tặng, sẽ thương tâm bao nhiêu.”

Tần Chu nhất thời nghẹn lời.

Mộ Nhã Triết nhìn Tần Chu nói, “Anh nên biết, cô ấy khó mà chấp nhận được chuyện như vậy. Bởi vì mình liên lụy người ta rời khỏi thế giới, lại còn dùng giác mạc để thấy lại được ánh sáng, một phần tình này, thật sự quá nặng, cô ấy không thể chấp nhận nổi.”

“Nhưng mà…”

Tần Chu vẫn có chút do dự.

“Lập tức tiến hành phẫu thuật, bác sĩ cũng sẽ không đề nghị.”

Mộ Nhã Triết lại nói, “Bây giờ tình hình tinh thần của cô ấy không tốt, sợ rằng có nguy hiểm.”

Tần Chu thấy Mộ Nhã Triết cố chấp, đành phải buông tha.

Hoa Cẩm nghe xong, có chút bất ngờ, “Ý của anh là, giác mạc của người hiến có thời hạn, một khi lấy ra, phải nhanh chóng tiến hành phẫu thuật.”

“Trước khi phẫu thuật, còn cần một ngày tiến hành công tác chuẩn bị.” Mộ Nhã Triết nhàn nhạt nhếch môi, “Không kịp.”

“Cho nên…”

Hoa Cẩm nắm chặt tay, có chút thương tâm, “Vậy giác mạc của Cố Tinh Trạch, bây giờ…”

“Nghe nói, ghép cho một đứa bé rồi.”

“Đứa bé sao?”

“Ừm, bé trai, có thiếu sót về giác mạc. Nhưng may mà đứa trẻ này có chút duyên phận với Cố Tinh Trạch, phẫu thuật tiến hành rất thành công, không có bất luận phản ứng khác lạ gì.”

Mộ Nhã Triết mấp máy môi, “Anh nhớ rõ, là tiến hành ở cùng bệnh viện, phẫu thuật cùng ngày, anh đi nhìn rồi. Bộ dạng đứa bé cực kỳ tuấn tú, hơn sáu tháng, đôi mắt rất đẹp, là mắt đào hoa. Nghe nói tên là Cảnh Dương.”

Đứa nhỏ này, có đôi mắt to rất đẹp, trước khi tiến vào phòng phẫu thuât, lúc chuẩn bị làm, cậu vẫn híp mắt cười, trong mắt giống như giấu vô số ngôi sao nhỏ.

Sau này lớn lên, sẽ là một thiếu niên tuấn mỹ!

“Cảnh Dương…”

Hoa Cẩm đọc cái tên này, đột nhiên cười, “Cũng được. Như vậy xem ra, đối với Cố Tinh Trạch mà nói, chẳng phải là một sinh mạng mới sao.”

Trong lòng anh ta, lại có chút thất bại.

Khác với mù bẩm sinh.

Thị giác của Vân Thi Thi vốn bình thường, nhưng mà một khi mất đi thị lực, rơi vào vùng tối tăm, thật sự là một loại tuyệt vọng.

Mỗi khi anh ta thấy bộ dạng cô mò mẫm, sờ thứ gì đó bên cạnh mình, bộ dạng cố gắng đó, làm anh ta cực kỳ đau lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.