Nhưng mà trước Vân Thi Thi, chưa từng có bất luận người nào có thể so sánh với Hàn Ngữ Yên.
Mãi đến khi Vân Thi Thi xuất hiện, thế tới rào rạt, một đêm hấp thụ ánh sáng, may mắn chỉ có hơn chớ không kém Hàn Ngữ Yên lúc trước.
Tất nhiên trong lòng Hàn Ngữ Yên không thoải mái.
Người nào mà không hi vọng, hào quang của mình bị bất luận người nào áp chế.
Vân Thi Thi nổi trội như vậy, rất nhiều người đều ở trong bóng tối cười nói, tương lai Vân Thi Thi sẽ là Hàn Ngữ Yên thứ hai, Hàn Ngữ Yên lớn tuổi, không thể trẻ lại, chỉ sợ hết hi vọng.
Hàn Ngữ Yên bị những lời nói này đâm vào làm tức điên lên.
“Thi Thi, em để ý đến cô ta làm gì. Minh tinh sắp hết thời rồi, trong lòng ghen tị em đó.” Tần Chu cười nói.
“Ghen tị sao?”
“Sao lại không ghen tị được chứ? Em còn có thể diễn vai học sinh trung học, cô ta bao nhiêu tuổi rồi, chỉ có thể diễn vai mẹ học sinh mà thôi.” Miệng Tần Chu không hổ là độc nhất.
Hàn Ngữ Yên nghe xong, lại càng tức giận đến toàn thân phát run.
Cô ta nghe Tần Chu nói như vậy, sờ lên khuôn mặt tròn tròn của mình, cho dù ngày thường cô ta cực kỳ chú trọng bảo dưỡng, đối với dưỡng da, cũng tương đối hà khắc. Nhưng dù sao cũng lớn tuổi rồi, trong cái nghề này, ăn đều là cơm thanh xuân, chỉ có tuổi trẻ, mới đúng là vốn.
Nói cách khác, kỹ thuật diễn của cô ta không bằng Vân Thi Thi, sau này cũng chỉ có thể gặm vốn ban đầu. Không gặp được đạo diễn tốt kịch bản hay, cô ta căn bản không có bất luận tương lai gì.
Hơn nữa vài năm nay quay phim quá mệt nhọc, hệ thống nội tiết hỗn loạn mất cân đối, làn da của cô ta hỏng rồi.
Quả thực nếu diễn trong phim ‘Quả trám’, cô ta chỉ có thể diễn vai mẹ của Vân Thi Thi!
Hơi quá đáng!
Vậy mà lấy cô ta ra để giải trí!
Nếu không phải Hàn Ngữ Yên chờ trao giải, cô ta là khách quý trao giải, không thể rời khỏi, nếu không thì cô ta đã sớm tức giận rời ghế rồi!
Vân Thi Thi không ngừng cười trộm.
“Nào có khoa trương như vậy?”
“Em đừng nhìn hiện tại cô ta đẹp, trang điểm đậm như thế, một khi tháo trang điểm ra, quả thực giống như bà già vậy.”
Vân Thi Thi thè lưỡi.
Sắc mặt Hàn Ngữ Yên căng lên, hung hăng trừng mắt nhìn Vân Thi Thi một cái, lại e ngại Tần Chu còn ở đây, không thể làm gì cô ta, đành phải cố nén tức giận, cắn chặt hàm răng.
Lễ trao giải vẫn tiếp tục.
Có thêm giải thưởng giành cho người mới xuất sắc nhất, có chia ra nam và nữ, nhưng mà cùng nhau lên đài lĩnh thưởng.
Hàn Ngữ Yên là khách quý trao giải người mới xuất sắc nhất, cô ta tỏa sáng đi lên sân khấu.
Vân Thi Thi vừa thấy giải thưởng này do cô ta trao, tim đập rớt một nhịp.
“Sao lại là cô ta trao giải?”
“Chủ sự được định ra. Xem ra, giải thưởng người mới xuất sắc nhất, em chạy không được rồi.”
“Vì sao lại nói như vậy?”
Vân Thi Thi có chút nghi hoặc, “Chẳng lẽ giải thưởng này là điều động nội bộ sao?”
“Lễ trao giải này được phát sóng trực tiếp, chắc chắn quá trình diễn ra lễ trao giải cực kỳ nhàm chán, cho nên nhất định phải cần thủ đoạn để tuyên truyền. Nếu Hàn Ngữ Yên làm khách quý trao giải, như vậy cùng làm nữ chính trong phim của đạo diễn Lâm, hai người cùng nhau xuất hiện, tất sẽ gây ra nhiều tranh luận. Những thứ này làm cho chủ sự vui mừng khi thấy thành công!”
Tần Chu phân tích rất có trật tự, logic rõ ràng, Vân Thi Thi nghe xong hiểu rất rõ.
Giải thưởng người mới xuất sắc nhất là giải thưởng duy nhất do toàn bộ người trên internet tiến hành bỏ phiếu, tuyệt đối công khai, công bằng, công chính.
Trong lúc bình chọn, trang web chính thức tuyên bố bỏ phiếu, vốn do người chuyên nghiệp bình luận phim, người chế tác truyền thông, người chế tác điện ảnh, cùng với các nhân viên chuyên nghiệp làm trong lĩnh vực điện ảnh bình chọn ra 50 người có tên trong danh sách để bầu phiếu, cuối cùng sẽ có mười cái tên được đề cử.