Nhất thời, rất nhiều y tá rảnh rỗi nghe tiếng mà đến, thoáng cái tụ tập đến phòng bệnh, vừa thấy Mộ Nhã Triết, mắt mọi người dán chặt vào!
“Trời ạ! Thực sự quá đẹp trai, vóc người thật cao!”
“Chắc phải 1m9! Còn cao hơn tôi cả 1 bờ vai nữa!”
“Trời ơi, không biết có bạn gái chưa nhỉ? A? Đứa bé đó là con anh ấy sao?...Ngoại hình nhìn có mấy phần giống nhau!”
Kết quả là, tầm nhìn của các y tá quan sát qua lại giữa Mộ Nhã Triết và Vân Thiên Hữu, có hoài nghi, có khiếp sợ, có ngắm nghía, có thất vọng.
“Lẽ nào đã kết hôn rồi?”
“Ông trời ơi, đứa bé này đã sáu tuổi rồi, ôi, thật đáng buồn.”
Đám người xì xào bàn tán, mặc dù giọng nói không to những vẫn hơi quấy rầy cậu nhóc đang ngủ ngon trên giường bệnh.
Mộ Nhã Triết thấy cậu bị quấy nhiễu, trên mặt lập tức nổi lên sự khó chịu.
Vân Thi Thi thấy vậy, hơi đau lòng. Vì thế đi tới nói với các y tá: “Xin lỗi, phiền các cô nhỏ giọng chút được không, đừng túm tụm lại ở cửa phòng bệnh, đỡ phải đánh thức đứa bé.”
Một y tá thực tập thấy Vân Thi Thi chắn trước mặt cô ta, bất mãn đẩy cô sang một bên: “Ôi, giờ trời sắp sáng rồi, lập tức sẽ có y tá phụ trách đến đo huyết áp, hơn nữa, chẳng phải mấy người muốn đổi phòng bệnh sao? Tỉnh lại thì chẳng phải tốt hơn sao?”
“Đúng vậy, giờ tỏ vẻ bảo vệ, hay là quá cưng chiều đứa trẻ.”
Trên mặt Vân Thi Thi hơi tức giận: “Đây chính là thái độ làm việc của các cô sao?”
“Cô có ý gì vậy?” Y tá thực tập mới ra trường không lâu, không biết nặng nhẹ thốt ra một câu.
Bên cạnh có người kéo ống tay cô ta: “Được rồi, đừng nói nữa, vừa rồi giọng chúng ta hơi to thật.”
“A? Cô chính là mẹ của đứa bé kia đúng không?” Y tá thực tập bỗng tọc mạch hỏi: “Người đàn ông kia có quan hệ thế nào với cô?”
“Tôi mới nghe cô ấy nói, người đàn ông đó là giáo sư đại học của cô ấy. Hồi trước tôi có nghe tin, có một giáo sư đại học gian díu với học trò.”
Có người thấp giọng phỏng đoán: “Chẳng lẽ, đứa trẻ đó là con riêng...”
“Đủ chưa?” Vân Thi Thi thẹn quá hóa giận nói: “Quan hệ giữa chúng tôi thế nào, cần mấy người hỏi thăm à?”
Cô vừa dứt lời, thấy bọn họ hoảng sợ trợn to hai mắt nhìn về phía sau cô.
Vân Thi Thi bất giác quay đầu lại, đã thấy Mộ Nhã Triết đứng sau lưng cô, sắc mặt không kiên nhẫn quét qua đám người vây quanh cửa, giọng điệu lạnh lùng.
“Cút.”
Chỉ thốt ra duy nhất một chữ.
Chỉ một chữ này, trong nháy mặt đám người biến mất sạch sẽ.
Dứt khoát thẳng thắn.
Nhất thời phòng bệnh yên tĩnh không ít.
Vân Thi Thi thở phào một hơi, cảm thấy hết nói nổi.
Công việc chuyển phòng bệnh tiếp theo diễn ra rất ổn thảo.
Không lâu sau, chủ nhiệm liền dẫn hai y tá đi đẩy giường bệnh tới phòng bệnh, ôm cậu nhóc lên giường đó.
Vân Nghiệp Trình rời đi theo chủ nhiệm, trước khi đi dặn dò Thi Thi: “Trời đã sáng rồi, giáo sư Mộ đến thăm Hữu Hữu, vô cùng cảm ơn. Nhưng cậu ấy đã một đêm không nghỉ ngơi, để Thi Thi đưa cậu xuống lầu nhé!”
Mộ Nhã Triết nhìn thẳng ông, ánh mắt hơi lạnh.
Vân Nghiệp Trình bị ánh mắt của anh dọa sợ, hàn huyên mấy câu rồi vội vã rời đi.
Vân Thi Thi nói với ông, người đàn ông này là giáo sư đại học của cô, ngoài mặt ông khen ngợi mấy câu, nhưng ông không phải đứa trẻ ba tuổi.