Vân Thi Thi ngước mắt, nhìn cậu bé, trên gương mặt tái nhợt đến mức gần như không có huyết sắc.
Vân Thiên Hữu ánh mắt lo lắng, có chút khẩn trương mà đi đến, nâng khuôn mặt Vân Thi Thi lên, đau lòng nói: “Mẹ, sắc mặt mẹ khó coi quá đi, làm sao vậy? Có phải có ai làm khó mẹ hay không?”
“Không có.”
“Mẹ đang nói dối!”
Vân Thiên Hữu giận dữ nói: “Chắc chắn là có ai đó đã làm khó mẹ, mẹ nói cho Hữu Hữu đi, Hữu Hữu sẽ bắt kẻ đó trả giá!”
Vân Thi Thi miễn cưỡng cười vui, cong cong khóe môi, giang rộng cánh tay, khàn khàn nói: “Hữu Hữu, ôm mẹ một cái.”
Hữu Hữu trong ngực khẽ nhói đau.
Cậu bé nhìn khuôn mặt của Vân Thi Thi, kia trong mắt yếu ớt cơ hồ muốn che dấu không được, hỏng mất vỡ đê.
Cậu bé lập tức đi đến trước mặt cô, để mặc cho mẹ ôm mình ở trong ngực.
Vân Thi Thi đem khuôn mặt nhỏ nhẹ nhàng mà dựa vào vai cậu nhóc, thân thể ấm áp mềm mại của cậu khiến cho cô đang lạnh băng dường như khôi phục được ít nhiều.
Vân Thiên Hữu dựa vào trong lòng ngực mẹ, tuy ở góc độ của cậu bé không thấy rõ mặt Vân Thi Thi, nhưng sự liên kết vô hình của tình mẫu tử khiến cậu nhóc tinh tường mà cảm nhận được rằng giờ phút này tâm tình của mẹ mình có chủ rối răm.
Bàn tay nhỏ nhẹ nhàng mà xoa gương mặt cô, khe khẽ nói: “Mẹ, mẹ không vui, Hữu Hữu cũng không vui! Mẹ khổ sở trong lòng, Hữu Hữu trong lòng cũng khổ sở! Nói cho Hữu Hữu, ai khi dễ mẹ? Hữu Hữu sẽ dạy bảo kẻ đó thay mẹ!”
“Không có nha, không có ai khi dễ mẹ cả! Hữu Hữu, con đừng quá lo lắng, mẹ chỉ là cảm thấy hơi mệt thôi.” Vân Thi Thi ôm lấy cậu bé, ngửi mùi hương sữa tắm trên người cậu, tâm tình khôi phục một chút, “ Người Hữu Hữu thơm thật đấy!”
“…… Mẹ thật xấu. Muộn như vậy mới về, hại Hữu Hữu đợi lâu như vậy! Mẹ ngốc, đã không thể uống rượu còn uống rượu, không phải đã đồng ý với Hữu Hữu rằng sẽ không uống rượu sao?” Hữu Hữu ngẩng đầu lên oán giận nói.
“Thật oan uổng quá đi! Mẹ đêm nay không uống rượu, chỉ là nhấp một ngụm tượng trưng thôi, không say chút nào hết!” Vân Thi Thi nói, còn hà hơi cho cậu nhóc kiểm nghiệm.
Hữu Hữu ngửi ngửi một lúc, xác định rằng không có mùi cồn, lúc này mới tin. “Mẹ ngoan, về sau không được uống rượu, một giọt cũng không được!”
“Tuân lệnh! Hữu Hữu đại nhân!”
Vân Thi Thi bỗng nhiên nựng khuôn mặt con trai, thân mật cọ cọ chóp mũi cậu bé.
“Hữu Hữu, mẹ cả đời sẽ ở bên con, sau này mẹ già rồi, con có ghét bỏ mẹ không?”
“Sẽ không! Mẹ sẽ không già đâu.” Vân Thiên Hữu nói ngọt ngào.
“Nếu mẹ già rồi, Hữu Hữu sẽ không ghét bỏ mẹ chứ?”
“Dù ghét cũng chỉ sẽ có một chút như vậy thôi nè!” Hữu Hữu giơ ngón út nhỏ xinh của mình ra so sánh.
Vân Thi Thi vẻ mặt khinh bỉ liếc mắt nhìn cậu nhóc.
“Mẹ, mẹ yên tâm, sau này dù cho mẹ già, hay bệnh tật, Hữu Hữu cũng sẽ không rời không bỏ mẹ đâu. Mặc dù tất cả mọi người có ghét bỏ mẹ, Hữu Hữu vẫn yêu mẹ!”
Hữu Hữu nói một hồi, khiến cho Vân Thi Thi không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
“Được rồi! Mẹ mau đi đánh răng rửa mặt, sau đó đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai còn phải dậy sớm làm việc nữa!”
Vân Thi Thi ngoan ngoãn đầu hàng: “Được rồi! Hữu Hữu đại nhân! Mẹ sẽ nỗ lực làm việc để cóp tiền cho Hữu Hữu lấy vợ nhé.”
Hữu hữu khóe môi méo xệch.
Trong lòng lại thầm nghĩ: Ai khiến mẹ kiếm tiền hồi môn cho cậu chứ, số tiền cậu nhóc kiếm được còn gấp bộn so với tiền hồi môn ấy chứ!
Nếu như Vân Thi Thi biết được Hữu Hữu lén cô tích cóp bấy lâu nay, chắc chắn sợ tới mức không khép miệng được.