Cũng phải, hai đứa bé gặp mặt, hẳn là đã biết rồi.
Tâm tư của trẻ con có lúc cũng rất mềm mại mẫn cảm.
Vân Thi Thi sờ sờ đầu của cậu, dụ dỗ từng bước nói: “Cho nên các con cần phải ở chung hòa thuận!”
“Nhưng mà...” Lông mày Vân Thiên Hữu có chút xoắn xuýt nhíu lên, trong lòng cực kỳ giãy dụa, cậu biết mình có chút ích kỷ, có thể còn có chút mưu mô!
Vốn là muốn hào phóng chia sẻ một nửa cưng chiều của mẹ cho Mộ Dịch Thần, thật sự đã làm như vậy rồi, rồi lại xoắn xuýt lên, vẫn rất không muốn.
Đặc biệt là lúc cậu nhìn thấy dáng dấp dịu dàng của Vân Thi Thi đối với Mộ Dịch Thần, trong lòng có chút chua xót, rầu rĩ, một chút bực bội dấu ở trong lòng, phát tiết không được, tiêu tan không được, cảm thấy rất khổ sở.
Muốn cậu chân chính cùng Mộ Dịch Thần chia sẻ mẹ yêu, cậu vẫn không cách nào làm được!
Vân Thi Thi thấy sắc mặt oan ức và khổ sở của cậu, trái tim cũng xoắn lại, hỏi: “Nhưng mà cái gì?”
“Nhưng mà, mẹ, Hữu Hữu yêu mẹ, mẹ cũng yêu Hữu Hữu! Mộ Dịch Thần đó, không phải có ba của cậu ta à? Có ba cậu ta thương yêu là được rồi, tại sao lại muốn tới cướp mẹ cùng Hữu Hữu?”
“Cậu ấy không có cùng con cướp mẹ nha.”
Trên mặt Hữu Hữu bỗng nhiên hiện lên hoảng loạn cùng bất an chưa bao giờ có, nắm chặt tay Vân Thi Thi, chăm chú đến nắm chặt lòng bàn tay: “Nhưng mà cậu ta rõ ràng muốn cùng Hữu Hữu tranh, mẹ vốn thuộc về Hữu Hữu...”
“Hữu Hữu, con phải nhớ kỹ, mẹ không phải là của con.” Vân Thi Thi kiên nhẫn sửa chữa.
Hữu Hữu hơi mở to mắt, tiêu cự trong mắt trong nháy mắt tan rã, đáy mắt rất nhanh hiện lên sóng nước mờ mịt, câu nói này của Vân Thi Thi, không thể nghi ngờ là một thanh kiếm sắc, đâm thẳng vào lòng cậu, rất đau đớn.
Mẹ không phải là của cậu sao?
Vừa nghĩ tới mẹ nói với cậu lời này, Vân Thiên Hữu cảm thấy khổ sở như trời sập xuống, ánh mắt vô hồn, sắc mặt ngẩn ra, một giọt nước mắt óng ánh từ viền mắt lăn xuống, trượt xuống gò má.
Lông mày Vân Thi Thi nhíu lên, trái tim cũng bởi vì trong mắt cậu không có giấu kín chua xót mà đau lòng không thôi, có chút chuyện, mặc dù trẻ con còn nhỏ, đều phải nói cho chúng biết: “Mẹ không phải đồ vật, nên không phải là đồ vật riêng tư của Hữu Hữu! Nhưng mà Hữu Hữu con phải hiểu được, mẹ yêu con.”
Hữu Hữu vẫn cảm thấy rất khó vượt qua, cổ họng phát ra âm thanh nghẹn ngào vỡ vụn, lông mi dày đặc nhỏ dài bởi vì nước mắt thấm ướt, càng tôn lên nét điềm đạm đáng yêu!
“Nhưng mà, Hữu Hữu yêu mẹ, hi vọng mẹ sủng ái chỉ thuộc về một mình Hữu Hữu, không cho những người khác...”
“Hữu Hữu, mẹ yêu con, thương con nhất, lẽ ra Hữu Hữu có thể cảm nhận được chứ?” Vân Thi Thi có chút cuống lên, kéo Vân Thiên Hữu kề sát vào ngực.
Cách vải áo, nơi đó là nhịp tim ấm áp.
“Mộ Dịch Thần, cậu ấy là anh trai con, các con đều là cốt nhục của mẹ, các con sinh ra cùng năm cùng tháng. Hữu Hữu con biết không? Lúc con sinh ra, thân thể anh trai con khỏe mạnh, nhưng con thì lại sinh bệnh.”
“Đúng đấy, rất không công bằng.”
Vân Thiên Hữu nghe vậy, trong lòng cảm thấy có chút oan ức, nhưng cậu cũng không có biểu lộ quá nhiều ở trên mặt, chỉ có chút hâm mộ nói: “Đúng đấy, rất không công bằng.”
Từ nhỏ, cậu đã rất hâm mộ những đứa nhỏ có thân thể khỏe mạnh.
Đau đớn và dằn vặt khi bị bệnh, mỗi một phút mỗi một giây, đều là dày vò.
Lúc cậu nhỏ xíu, hầu như cậu đều sống ở trong bệnh viện.
Mở mắt ra, chính là thế giới trắng lóa như tuyết, trong giấc mộng, cũng là bóng tối vô cùng vô tận.
Đó là một đoạn thời gian tối tăm không ánh mặt trời.