Hữu Hữu càng học theo cha mình, vẻ mặt thâm tình bá đạo, trực tiếp đem tay Tiểu Dịch Thần nhét vào trong lòng mình.
Vân Thi Thi trực tiếp cạn lời rồi: “...”
Hai người này!
Cố ý bắt chước màn ân ái của họ, đây là đang cố ý giễu cợt cô sao?
Biểu cảm của Dịch Thần thậm chí ngang với ngôi sao hollywood mất, cười duyên, từ chối ngại ngùng, nửa chống cự, nửa lại là nghênh đón.
Hữu Hữu còn bồi thêm một câu: “Bảo bối của anh xấu hổ sao?”
Tiểu Dịch Thần thì đỏ mặt lầm bầm nói: “Cái gì vậy...? Trước mặt người ngoài, lại gọi người ta là bảo bối, hại người ta ngại muốn chết!”
Vân Thi Thi cả mặt đen xì.
Mộ Nhã Triết ánh mắt quét tới, “hừ” một tiếng, cực kỳ lạnh lùng.
Tiểu Dịch Thần lập tức rút tay về, giơ tay đầu hàng: “Chuyện không liên quan tới con, là Hữu Hữu!”
Hữu Hữu cạn lời!
Đúng là không có can đảm mà.
Rõ ràng là anh ấy phối hợp rất tốt, hiện tại cha mới trợn mắt một cái, liền đổ hết tội cho cậu bỏ chạy giữ thân.
Sau khi pha xong trà, ba người mỗi người một ly, nhưng họ cũng không uống, trước tiên áp tay vào cho ấm.
Còn Mộ Nhã Triết?
Anh thì theo sau lưng, phụ trách cầm túi lớn túi nhỏ, ba mẹ còn thì đi trước, hi hi ha ha nói chuyện phiếm với nhau!
Hữu Hữu quay đầu nhìn lại, nhìn thoáng qua Mộ Nhã Triết tay trái tay phải xách đầy đồ, không nhịn được che miệng cười trộm, vẫn không quên hả hê đùa giỡn, “Cha thật là cực khổ! Giống như một người hầu vậy.”
Đại Boss “người hầu nhỏ” ánh mắt lạnh lùng liếc tới cậu, hừ lạnh một tiếng, dùng cái này để diễn tả tâm tình anh đang không vui.
Vân Thi Thi cùng Tiểu Dịch Thần quay đầu lại, có chút đồng tình nhìn Mộ Nhã Triết.
Tiểu Dịch Thần ra vẻ vô cùng nhân đạo, nhẹ nhàng an ủi, “Cha, biểu hiện không tệ nha! Hôm nay cha thật cực khổ rồi.”
Tên nhóc thối, trong lòng không phải đang rất hả hê sao!
Mặc dù trong lòng anh nghĩ như vậy, nhưng không hiểu sao Mộ Nhã Triết lại cảm thấy vô cùng ấm áp.
Qúa khứ, trong ấn tượng của anh, mỗi lần năm hết tết đến, đối với anh cũng không có bao nhiêu hứng thú.
Còn năm nay, cả nhà sum vậy, đi cùng bên nhau, lại cảm thấy hạnh phúc, ấm áp đến khó tả.
Những ngày đó, cho dù thời điểm cuối năm, công việc ở công ty có rất nhiều.
Nhịp điệu cũng theo đó mà trở lên vội vàng gấp gáp.
Công nhân xin nghỉ phép không ít.
Bầu không khí trên đường cũng trở lên nhộn nhịp hơn.
Tất cả những điều này, tựa như đều không có quan hệ gì với anh.
Anh vẫn bình thường như cũ, mặc dù là giao thừa, cũng ở trong công ty làm tăng ca, đối mặt với cả đống giấy tờ văn bản khô khan, khi tiếng pháo hoa nổ trên bầu trời báo hiệu một năm mới, anh cũng nhỉ liếc nhìn một cái mà thôi.
Anh hoàn toàn không cảm nhận được, cái gọi là năm mới, hạnh phúc cả nhà đoàn tụ bên nhau, càng không hiểu, ngày năm mới có gì khác với ngày thường?
Nhưng hôm nay, cũng mơ hồ cảm nhận được, cái tư vị ấm áp của năm mới.
Tiểu Dịch Thần và Hữu Hữu thì không mua gì nhiều.
Vân Nghiệp Trình và Vân Nghiệp Hậu thì mua vài tấm chăn đệm.
Mộ Nhã Triết thấy vậy cũng nghĩ tới, thời điểm lúc bước sang măm mới, nên đổi mới chăn màn, để tăng thêm sự ấm áp, liền thuận tay mua một lúc bốn bộ.
Một giường đôi cho Tiểu Dịch Thần và Hữu Hữu, một giường cho anh và Vân Thi Thi, hai cái còn lại, anh cùng Vân Nghiệp Trình mỗi người một cái, để đó khi có việc gì thì dùng tới.
Sau khi mua sắm xong, cả nhà liền hướng đi tới bãi đỗ xe.