Anh kiêu ngạo hừ một tiếng: “Nói thật mà chị không thích nghe sao?”
Vân Thi Thi cúi đầu, mặt càng đỏ hơn.
Cung Kiệt nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của cô chọc cho cười lên, không nhịn được mà vươn tay, vuốt tóc cô ra sau tai.
“Chị của em rất xinh đẹp, chuyện này không thể thay đổi được.”
Ai dám phủ nhận, anh sẽ dùng một phát súng giết chết!
“Được rồi!”
Vân Thi Thi không khỏi dở khóc dở cười, thằng nhóc này, từ nhỏ đã rất dính người, lúc lớn cũng không thay đổi.
“Đi đâu chơi nha?”
“Ừm.”
Cung Kiệt đạp chân ga, xoay vô lăng, nhưng không nghĩ ra chỗ nào chơi vui.
Thật ra cũng là vì Vân Thi Thi thôi, chỉ là muốn ở bên cạnh cô, bất luận là đi đâu, chỉ cần có cô đi chung là được.
Vừa qua, anh phải tới Trung Đông để xử lý một đơn hàng, bận đến sứt đầu mẻ trán, sau khi làm xong việc, anh chỉ muốn đi chơi với cô thật vui vẻ.
Nhưng mà không tìm được chỗ nào vui.
“Đói bụng không?”
“Ừ, có chút.”
Vân Thi Thi sờ sờ cái bụng, hôm nay cô ngủ dậy trễ, không có ăn sáng, vì vậy lúc này, cái bụng cô đã reo lên.
“Vậy chúng ta đi ăn chút gì đi.”
Xe chạy một đường đến trung tâm mua sắm, vừa mới dừng xe dưới tầng hầm, Cung Kiệt liền phát hiện ra một bi kịch.
Hình như anh không có mang theo ví tiền.
Lục lọi nửa ngày, tìm được mấy tờ đô la...
Anh nhất thời trầm mặc, quẫn bách nhìn về phía Vân Thi Thi, lặng lẽ hỏi: “Chị, chị có mang theo tiền không?”
Vân Thi Thi lục lọi một hồi, sau đó cũng đồng cảnh ngộ, móc ra tờ một trăm nguyên.
“Ăn một bữa đủ không?”
“...”
“...”
Hai người trầm mặc, đối mặt nhìn nhau.
Cung Kiệt nói: “Một bữa ăn cơ bản, một trăm còn không đủ.”
Vân Thi Thi: “...”
Lúc này bụng Vân Thi Thi phát ra tiếng kêu rồn rột, trong bầu không khí đang lúng túng, càng có cảm giác tiêu điều.
Cung Kiệt sờ sờ sống mũi: “Em về khách sạn lấy.”
“Không cần quay về lấy tiền nữa!”
Vân Thi Thi chợt nghĩ đến một nơi: “Chị biết một chỗ, một trăm đồng cũng có thể ăn ngon.”
“Ừm? Chỗ nào?”
“Phố Tân Dân!”
...
Nửa giờ sau, Cung Kiệt dừng chân ven con đường ở phố Tân Dân, nhìn người qua lại đông đúc, cảm thấy vô cùng mới lạ.
Phố Tân Dân là một con phố ăn vặt bình dân rất đông đúc.
Ừ, nói là bình dân, nhưng có rất nhiều người có tiền cùng nhân viên văn phòng thường xuyên đến đây.
Có rất nhiều hàng quán bán đồ ăn được mở ở đây, còn có nhiều tiệm tạp hóa, siêu thị.
Ma Lạt Thang, mì kéo Lan Châu, đồ ăn vặt, những người tới đây hầu hết là học sinh và người đi làm ở gần khu vực phố Tân Dân. Vừa đến buổi trưa, mọi người qua lại nhộn nhịp, vô cùng huyên náo.
Trong con phố ăn vặt bình dân đột nhiên xuất hiện một chiếc SUV, hấp dẫn ánh mắt tò mò trầm trồ của mọi người.
Nhất thời Vân Thi Thi cảm thấy mình giống như con thú trong sở thú, bị mọi người vây quanh chiêm ngưỡng.
Làm người ta buồn bực chính là, khách hàng ghé qua phố Tân Dân chủ yếu là học sinh và người làm thuê, lái xe một vòng lớn xung quanh cũng không tìm được chỗ đậu xe.
Gần phố Tân Dân có một bệnh viện, Vân Thi Thi liền đề nghị gửi xe ở bãi đậu xe gần đó.
“Em có ăn cay không?”
Cung Kiệt nói: “Tùy ý.”
Vân Thi Thi thích thú đề nghị buổi trưa ăn Ma Lạt Thang, cô sợ là có hơi cay, Cung Kiệt ăn không quen mấy món ăn vặt bình dân như vậy.
Cung Kiệt sống trong nhung lụa, khẳng định là chưa bao giờ ăn món ăn vặt như Ma Lạt Thang.