Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 2537: Chương 2537: Ham Muốn Chiếm Hữu




Hữu Hữu nhíu mày, không vừa ý oán hận, “Sao cha lại đào hoa như vậy, mãi mà không hết, một Mộ Uyển Nhu rời đi, lại tới một Tống Ân Nhã, một Tống Ân Nhã còn chưa đủ, lại tới ‘Dì Huyên Huyên’, sau đó không biết người nào lại xuất hiện nữa! Cha à, chỉ tại mị lực của cha quá mạnh, người thích cha xếp hàng dài tận Seberia cũng không hết! Nhưng mà ít nhất cũng nên nghĩ đến cảm nhận của mẹ một chút! Người phụ nữ như vậy, muốn dứt là dứt!”

“…”

Con trai dạy bảo cha một chút tức giận cũng không có.

Mộ Nhã Triết lập tức cúi đầu trước cậu.

“Cha biết sai rồi.”

“Biết sai có thể sửa, phải cố gắng làm tốt!”

Hữu Hữu lập tức chà đạp tóc của anh, “Cha còn không nhanh đi dụ dỗ mẹ đi!”

“Ừ, cha biết rồi.”



Mộ Nhã Triết nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, ngọn đèn hơi tối, ánh trăng ngoài cửa sổ tiến vào, mơ hồ thấy Vân Thi Thi nằm ở trên giường, mà Tiểu Dịch Thần lại nằm úp sấp ở bên giường, nghe thấy tiếng mở cửa, thấy anh vào cửa, lập tức thức thời rời đi.

Anh đi qua, ngồi xổm bên cạnh giường.

Hình như người trên giường cảm nhận được anh đến gần, đem chăn che kín hơn, làm cho cả người ở bên trong chăn, hơi thở đều yên lặng.

Trong lòng Mộ Nhã Triết yên lặng thở dài một tiếng, đưa tay vén chăn lên.

Vân Thi Thi lại cầm chặt cái chăn, nằm bên trong, không dám thở mạnh.

Anh trầm giọng nói, “Bà xã, lại giận anh rồi hả?”

“… Không có!”

Vân Thi Thi buồn bực nói, ngữ khí lại cực kỳ không được tự nhiên, chuyện này rõ ràng cho thấy lại hờn dỗi rồi.

Mộ Nhã Triết trầm ngâm một lát, cũng không biết nên giải thích thế nào.

Anh cũng mơ hồ nhận thấy được đêm nay khi Vân Thi Thi dùng cơm vẻ mặt có chút không đúng, cách nói chuyện có chút chán nản, trong lòng anh dự đoán, biết đêm nay cô khác thường, chắc là liên quan đến Dung Huyên!

Anh cũng nghe ra được, thái độ của Dung Huyên với Vân Thi Thi không tính là quá thân mật, hai người phụ nữ đều có ham muốn chiếm hữu rất mạnh.

Dung Huyên là thanh mai trúc mã của anh thời niên thiếu, nếu không có chuyện xảy ra bất ngờ, nhà họ Dung không có di dân sang Ý, có lẽ sẽ y theo tính tình của anh, sẽ không có chuyện xảy ra với Vân Thi Thi!

Nhưng mà, nhân sinh không có nếu.

Âm kém dương sai, bỏ lỡ thì bỏ lỡ rồi.

Một người đã qua đi, một người là hiện tại, là tương lai, hai người âm thầm phân cao thấp, không ai phục ai, nhưng đây đều là ghen tị, hâm mộ, cản trở trong lòng.

Nhưng anh tạm thời thật sự không biết nên giải thích thế nào.

Anh cảm thấy chuyện này không giải thích là tốt nhất, càng giải thích càng tô đen, trái lại làm cô cảm thấy anh và cô ta có cái gì!

Nhưng mà hai người trong lúc đó không có gì, không có nghĩa là Vân Thi Thi không suy nghĩ miên man!

Anh ngồi lên giường, nằm xuống cạnh cô, ôm lấy cô qua chăn, nhàn nhạt nói, “Năm Dung Huyên mười tuổi liền theo nhà di dân rồi! Từ ngày cô ấy rời đi, quan hệ giữa anh và cô ấy, cũng cắt đứt không còn một mảnh rồi! Huống hồ chuyện của mười mấy năm trước, đã qua rồi. Hôm nay gặp nhau, cũng nằm ngoài dự liệu của anh. Em đừng hiểu lầm, anh vì cô ấy mới đến Ý!”

Anh giải thích như vậy, cũng làm khó anh!

Trầm tư suy nghĩ, mới kìm nén ra lời giải thích như vậy!

Vân Thi Thi ấp úng không nói một câu.

Giờ phút này, trong lòng cô có chút buồn bực!

Không biết rốt cuộc là buồn bực chuyện gì!

Chỉ biết là, cô có chút ghen tị với Dung Huyên!

Có lẽ ham muốn chiếm hữu trong lòng cô đối với anh lại bắt đầu nổi loạn?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.