Cô thừa nhận, trong lòng có chút khó chịu, càng làm cô khó chịu hơn chính là, thế mà anh lại ngầm cho phép bọn họ ngồi cùng bàn.
Khó chịu! Nhưng mà cô có thể làm sao bây giờ? Cô cũng không thể đuổi người ta đi.
Cô không có tư cách này, chỉ có thể rề rề rà rà mà ăn tiếp.
Cầm đũa lên, không còn khẩu vị gì nữa.
Diệp Minh Lan ngồi vào chỗ của mình, trên mặt lộ ra nụ cười mỉm, trịnh trọng giới thiệu: “Anh Mộ, em giới thiệu với anh, đây là cậu lớn của Lý thị, Lý Thừa Trạch!”
Dứt lời, cô ta lại cười híp mắt quay đầu nhìn về phía người đàn ông, nói: “Thừa Trạch, người này em đã từng nhắc qua với anh, chính là tổng giám đốc của tập đoàn tài chính Đế Thăng, là nhân vật truyền kỳ ở thành phố này, tên là Mộ Nhã Triết. Ha ha, bọn em đều gọi anh ấy là anh Mộ.”
Trong lời nói của cô ta đã hoàn toàn bỏ quên Vân Thi Thi sang một bên.
Vân Thi Thi cũng vui vẻ vì mình được yên thân.
“Anh Mộ, ngưỡng mộ đã lâu!” Lý Thừa Trạch cười gật đầu một cái, hơi đứng dậy, khách khí vươn tay về phía Mộ Nhã Triết.
Mộ Nhã Triết lạnh lùng liếc mắt nhìn bàn tay đang vươn ra của anh ta một cái, biểu cảm không đổi, bàn tay của Lý Thừa Trạch cứ như vậy mà khựng lại giữa không trung, duỗi ra không được, thu về cũng không xong.
Ngay giữa lúc không khí đang ngượng ngập như vậy thì Mộ Nhã Triết hờ hững đưa tay ra, chạm nhẹ vào bàn tay kia, ngón tay thậm chí cũng không cong lại, thái độ xa cách lạnh nhạt, khiến cho Lý Thừa Trạch xấu hổ không thôi.
Người đàn ông này, ngạo mạn như thể bản thân là vua chúa vậy!
Nghĩ đến chuyện cho dù thân phận của anh ta không thể sánh bằng Mộ Nhã Triết, nhưng đưa mắt nhìn khắp thành phố này cũng không có mấy người dám làm mặt lạnh với anh ta, hầu hết mọi người đều cung kính lấy lòng anh ta, nhưng mà người đàn ông này lại lạnh lùng ngạo mạn như vậy, thật sự khiến cho anh ta vô cùng khó chịu!
Diệp Minh Lan cười cố hòa hoãn bầu không khí, lại nhìn về phía Vân Thi Thi đang ngồi một bên: “Anh Mộ, cô gái này là..?”
“Cô không cần biết.”
Cô ta thật sự không nghĩ tới sẽ bị một câu nói lạnh nhạt như vậy của người đàn ông kia chặn lại.
Anh không thích nói chuyện riêng của mình cho người khác nghe.
Vậy mà thái độ mập mờ như vậy của anh, ở trong mắt Diệp Minh Lan lại là một loại che chở, bảo vệ.
Mặt nóng dán mông lạnh, Diệp Minh Lan cảm thấy mất thể diện, nhưng lại ngại thân phận của Mộ Nhã Triết nên không thể không cười làm lành, chỉ có thể hậm hực tìm cho mình một bậc thang mà bước xuống: “Em gái à, dáng vẻ thật xinh đẹp.”
Trên mặt cười nhưng trong lòng ghen tỵ không thôi. Ít nhất là theo cô ta, cô gái này ở bên cạnh Mộ Nhã Triết, chắc chắn phải có địa vị không nhỏ.
Diệp Minh Lan vừa nhắc tới Vân Thi Thi, ánh mắt Lý Thừa Trạch nhìn về phía Vân Thi Thi lại có thêm vài phần mập mờ.
Nói thật, anh ta cảm thấy rất có hứng thú với cô gái này, không chỉ là khuôn mặt thanh tú khiến người ta yêu thích mà ngay cả ánh mắt thẳng thắn quật cường kia cũng khiến cho đàn ông nổi lên ham muốn chinh phục!
Người ta vẫn nói có hai loại phụ nữ mà đàn ông chắc chắn không thể cự tuyệt.
Một loại là phụ nữ thanh thuần như nước, không nhiễm một tia bụi bặm nào.
Một loại khác là phụ nữ khiến cho đàn ông sinh ra ham muốn chinh phục.
Vừa hay, Vân Thi Thi lại khớp với cả hai loại này.
Nghĩ đến đây, cũng không biết là Mộ Nhã Triết này có năng lực gì, người bên ngoài đều nói rằng anh không gần nữ sắc, lại không nghĩ tới sẽ ngầm bao dưỡng một báu vật quyến rũ như vậy, thật sự là khiến người ta đố kỵ.
Lý Thừa Trạch có chút ý nghĩ muốn nếm thử mùi vị của cô gái này, nhưng mà anh ta lại nghĩ tới một người như vậy mà lại đã có chủ rồi, anh ta chỉ có thể nhìn.
Loại phụ nữ nào mà anh ta chưa từng có chứ? Cũng không phải chỉ có mỗi cô gái này khiến cho người ta chú ý.
Nếu là người phụ nữ của Mộ Nhã Triết, anh ta không thể đụng vào, vậy cũng không có cách gì.
Chỉ có thể chờ đến khi Mộ Nhã Triết chán ghét cô, anh ta sẽ đoạt lấy.
Lý Thừa Trạch cười với cô một tiếng, dịu dàng hỏi: “Cô gái xinh đẹp này là thiên kim nhà nào?”