“Không có!” Vân Thi Thi cũng không để ý tới sự thân thiết của anh, lạnh lùng nói ra.
Nói là không có, trên đôi môi lại lộ ra vẻ không hờn giận nồng đậm.
Nói vậy là, hành vi tiện tay ném dây chuyền xuống của anh vừa rồi, khiến cô tức giận.
Mộ Nhã Triết nhếch môi cười, lấn đến gần bên tai cô, nhẹ nhàng nói: “Cô gái lừa đảo, rõ ràng em đang tức giận.”
“Tôi nào dám giận Mộ tổng giám đốc chứ?” Khóe miệng Vân Thi Thi lạnh lùng cong lên, nửa trào trúng nửa cười lạnh nói.
“Ngoài miệng nói không thích sợi dây chuyền kia, thực ra vô cùng thích?” Anh hạ mắt, tầm mắt rơi vào trên khuôn mặt giận dữ của cô, một câu chọc thủng suy nghĩ trong lòng cô.
“Đó là đồ của anh, anh muốn bỏ thì bỏ, cái quan hệ gì với tôi chứ?” Vân Thi Thi tức giận hỏi ngược lại.
Nhưng cô lại không có ý thức đến, giờ phút này hai người mờ ám kề sát, anh một lời em một câu, trái lại có phần giống đang liếc mắt đưa tình!
Mộ Nhã Triết nhếch môi cười, lại thầm nghĩ, người phụ nữ này cũng là quá không được tự nhiên!
Nhưng, cũng rất vụng về.
Cô cũng không cẩn thận dùng đầu ngẫm lại.
Chẳng lẽ thật sự cho rằng, anh thật sự nhìn không ra cô yêu thích sợi dây chuyền này bao nhiêu?
Mộ Nhã Triết chậm rãi mở lòng bàn tay ra.
Sợi dây chuyền bị anh “Ném xuống” kia, giờ phút này, như ảo thuật vậy, lẳng lặng địa nằm trong lòng bàn tay của anh, dưới ánh trăng trong vắt, tản ra sáng bóng mê người.
Trên thực tế, anh liếc mắt một cái đã nhìn ra, khinh thường của cô không phải là là thật sự không thích, chỉ là người phụ nữ tức giận nên nói trái với lòng thôi.
Nhìn ra, cô vô cùng thích.
Động tác ném dây chuyền vừa rồi, cũng chỉ là phô trương thanh thế.
Không nghĩ tới, cô thật sự cho rằng anh ném dây chuyền vào trong hồ.
Vẻ mặt khẩn trương kia, hoàn toàn rơi vào trong mắt anh.
Mộ Nhã Triết đứng sau lưng cô, nhẹ nhàng mà vén mái tóc của cô.
Trong khoảnh khắc, cái gáy trắng nõn như gốm sứ lộ ra trước mắt anh.
Trong mắt Mộ Nhã Triết nóng lên, lưng bỗng nhiên căng lên rồi.
Da thịt non mềm, trắng như tuyết, mềm mại, lại còn giống như một tác phẩm nghệ thuật bậc nhất, giờ phút này, trong bóng đêm, càng lúc càng nổi bật lên làn da bạch ngọc như ánh sáng của cô.
Người đẹp như ngọc, đúng là người đẹp như ngọc.
Phối hợp với lễ phục thanh lịch màu đen trên người cô, đen trắng rõ ràng, có một cảm giác hấp dẫn cấm kỵ phát ra từ trong lòng.
Nhìn hình ảnh đẹp dẽ này, ánh mắt của anh không khỏi sâu thêm, cho nên liên lụy đến một chỗ lặng yên xảy ra thay đổi, căng cứng nóng bóng.
Vân Thi Thi xoay người, muốn tránh khỏi hành động của anh, anh trầm giọng nói: “Đừng nhúc nhích!”
“Anh...”
“Đừng nhúc nhích, không thì anh sẽ lập tức làm em!” Trong giọng nói của Mộ Nhã Triết lộ ra chịu đựng và áp lực.
Vân Thi Thi nghe vậy, thật sự một cử động cũng không dám.
Không hoài nghi chút nào.
Nếu cô thật sự động một chút.
Người đàn ông này luôn luôn nói được làm được, anh sẽ thật sự ăn khô lau sạch cô ngay trên đài ngắm cảnh này.
Cô đã được lĩnh giáo sự chuyên chế của người đàn ông này, không hề nghi ngờ.
Lúc tâm trạng tối tăm, cô thình lình cảm thấy trên cổ mình có thêm một chút lạnh lẽo, cô không khỏi buông mắt, tầm mắt rơi vào cổ của mình, đã thấy một sợi dây chuyền kim cương tinh xảo tỏa ánh sáng rạng rỡ buông xuống xương quai xanh của cô.
Là sợi vừa nãy bị anh ném xuống?
Không phải ném đi rồi sao? Chẳng lẽ, vừa rồi chỉ là hù dọa cô?
Vân Thi Thi ngẩn ra, rất kinh hãi nhiều, khóe môi lại kìm lòng không đậu mà cong lên đường cong ngọt ngào.
Mộ Nhã Triết cúi đầu, ghé vào bên tai cô gằn từng chữ nói: “Sợi dây chuyền này, em phải luôn mang.”
Ánh mắt Vân Thi Thi nhẹ chuyển động, lại nghe anh ra lệnh: “Không được lấy xuống!”