Thật đáng sợ...
Bởi vậy khi cô ta lộ ra dáng vẻ sợ hãi thì, trong lòng Lý Cửu Hiền cảm thấy thương tiếc.
“Tại sao không dám nói? Cô có thể nói thẳng, chúng tôi làm chủ cho cô!” Hàn Ngữ Yên cũng rất muốn biết, rốt cuộc là ai chơi cô ta thành bộ dáng sống dở chết dở thế này.
“Không... Người kia đã căn dặn, không thể nói. Tôi không dám...” Vân Na bị bức ép cả người run rẩy.
Nhưng mà lời của cô ta, khó tránh khỏi nảy sinh một ý nghĩa khác.
Đó nhất định là một nhân vật lớn có bối cảnh không nhỏ, nên mới khiến Vân Na cực kỳ kiêng kỵ.
Phóng mắt nhìn toàn bộ hội trường, bối cảnh cao quý nhất, đơn giản là...
“Ôi? Hình như không có nhìn thấy tổng giám đốc Mộ? Lúc nãy không có nhìn thấy anh ta ở trong hội trường.”
Không biết là ai hoài nghi nói ra một câu, vừa dứt lời, cửa thang máy mở ra, Mộ Uyển Nhu dẫn Tiểu Dịch Thần bước ra khỏi thang máy, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy trận chiến trước mắt, trong lúc nhất thời có chút lờ mờ.
Trong tay Tiểu Dịch Thần cầm một cây kẹo, vô cùng buồn chán mút, trông thấy cửa thang máy vây quanh một vòng người, không nhịn được trốn phía sau Mộ Uyển Nhu.
Từ nhỏ, Mộ Nhã Triết đã bảo vệ cậu nhóc vô cùng chu toàn, chưa bao giờ lộ ra ánh sáng trong mắt người ngoài.
Cũng không phải cậu thấy sợ hãi, mà là không thích đi tới cảnh có nhiều người.
Mọi người cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cậu chủ nhỏ thần bí nhất nhà họ Mộ, vì là người thừa kế duy nhất của tập đoàn tài chính Mộ thị, họ tò mò nhìn chằm chằm vào cậu nhóc.
Có kinh ngạc, cũng có ánh mắt tò mò rơi lên người cậu, khiến cho cậu chủ nhỏ giống như gánh phải một bó gai sắc nhọn.
Đặc biệt là ánh mắt của Lục Cảnh Điềm, vừa đố kị lại vừa phức tạp, hận không thể dùng ánh mắt bóp chết cậu.
Đây chính là con trai của Mộ Uyển Nhu và anh Mộ sao?
Hừ. Sẽ có một ngày, đợi cô ta thuận lợi chen chân Mộ Uyển Nhu gả vào nhà họ Mộ, con trai cô ta cùng anh Mộ sinh ra mới là người thừa kế tập đoàn tài chính Mộ thị!
Cậu nhóc có chút không vui, lạnh lùng nhìn một vòng, hoàn toàn nấp sau lưng Mộ Uyển Nhu.
Trên mặt Mộ Uyển Nhu lộ ra sự không thích, trong mắt tràn ngập ý vị nhạy cảm: “Tại sao tất cả mọi người lại vây quanh nơi này?”
Cô ta lập tức nhìn về phía Vân Na đang trở thành mục tiêu bị công kích trong mắt mọi người, ánh mắt lộ ra sự chán ghét: “Tại sao cô lại ở chỗ này? Còn chưa cút khỏi hội trường à?”
Nhìn thấy Mộ Uyển Nhu, Vân Na càng lộ ra sự sợ hãi.
Bởi vậy, làm cho đoàn người suy nghĩ viển vong.
Có người bắt đầu lớn mật suy đoán.
Chẳng lẽ... Cùng cô ta xảy ra quan hệ không minh bạch chính là tổng giám đốc tập đoàn tài chính Đế Thăng —— Mộ Nhã Triết?!
Nghe đồn bên trong nhà họ Mộ chưa bao giờ có tin tức dính líu tới người đẹp, truyền thông vô căn cứ liên quan đến anh cũng không nhiều, chẳng lẽ... Ngầm, anh cũng dính líu tới phụ nữ?
Vậy thì... Nếu thật sự, Vân Na leo lên được một nhân vật lớn, chẳng phải sau này sẽ bay lên đầu cành?
Trời ạ! Đây chính là sức nặng của bom!
Phải biết rằng, bất kể người nào, chỉ cần một câu nói của tổng giám đốc Mộ, không thể không chiếm được.
Dù là Lục Cảnh Điềm cũng giải thích sai ý tứ trong lời nói của cô ta, trong lúc nhất thời trợn tròn mắt, bừng lên cơn giận!
Cô ta không tin, dù như thế nào cũng không tin!
Ánh mắt của mọi người, làm cho Vân Na khiếp sợ.
Sẽ không phải bọn họ nghĩ đến Dương Thọ Trình chứ! Trời ạ, nhân vật lớn như hắn, cô ta vạn vạn không trêu chọc nổi!
Ngay khi đoàn người mắt to trừng mắt nhỏ thì, cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân tao nhã.
Mọi người theo tiếng động nhìn lại, chỉ thấy bóng dáng rắn rỏi của Mộ Nhã Triết xuất hiện trong tầm mắt.
Người đàn ông mặc âu phục phẳng phiu, khí thế bức người, gương mặt đẹp trai, không biết cướp đi bao nhiêu hồn phách của người ở đây.
Trái tim Lục Cảnh Điềm cũng đập loạn lên, nhưng ánh mắt vẫn chấp nhất sưu tầm “Tội chứng” trên người anh, nỗ lực tìm ra manh mối.