Không có sáng ý gì cả, gửi cho cô lưỡi dao.
Đặc biệt đem ảnh chụp của cô in ra đóng thành di ảnh, kẹp một bông hoa cúc, hơn nữa còn nhục mạ ở trong thư.
Thậm chí còn uy hiếp, muốn cô rời xa Cố Tinh Trạch, nếu không thì sẽ cùng cô đồng quy vu tận.
Cô liếc nhìn qua một cái, vứt hết tất cả vào trong thùng rác.
Mới đầu lúc nhận được thư đe dọa, cô còn có chút sợ hãi, trong lòng cảm thấy sợ hãi nổi da gà, nhưng mà thư đe dọa ùn ùn kéo đến, cô cũng dần dần cảm thấy vô cảm, thậm chí lúc nhận được thư đe dọa nữa, cô cũng không thèm nhìn, trực tiếp vứt đi.
Nhưng mà một lá thư đe dọa này, đã có chút không giống người thường.
Thư đe dọa vốn là Mộc Tịch đưa tới, cô ta không kìm nén được tò mò, mở ra xem.
Nhưng mà vừa mới mở thư ra, liền ngoài ý muốn ngửi được mùi máu tươi dày đặc.
Cô ta liếc qua, trên bức thư rõ ràng là dùng máu tươi viết thành, huyết thư, đúng là huyết thư, chữ viết trên giấy đã khô máu, một nét viết ra đều rất cứng cáp!!
“Vân Thi Thi mày là đứa đê tiện, một con chó cái động dục…”
“Tiện nhân, nếu mày cứ dây dưa với Cố Tinh Trạch nữa, mày ra cửa sẽ bị xe đụng chết, sét đánh chết, ngũ mã phân thây! Mẹ con chó này, hỏa táng cả nhà mày…”
“Tinh Trạch không thích mày, anh ấy là hệ ngân hà của chúng tao, không thuộc về mày… Mày lập tức rời khỏi Tinh Trạch, nếu không thì cẩn thận bị hắt axit sunfuric hủy dung nhé…”
Đủ loại lời nói vũ nhục sôi nổi trên giấy, thậm chí tuyên bố muốn dùng axit sunfuric hắt lên Vân Thi Thi, hủy dung của cô.
Mộc Tịch sợ hãi tay run lên, sắc mặt trắng bệch, giấy trong bức thư nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất.
Đúng lúc Vân Thi Thi đi ngang qua, thấy thư cô ta cầm trong tay, bộ dạng không rét mà run, thấy giấy trong bức thư rơi trên mặt đất, khom lưng nhặt lên.
Mộc Tịch không kịp ngăn cản, cô đọc nhanh như gió, lúc cô nhìn đến câu ‘Hỏa táng cả nhà mày’, sắc mặt trong nháy mắt xanh mét vô cùng.
Trong mắt đều là không vui.
Trong lòng cô giận dữ, vò mạnh tờ giấy thành một cục, ném mạnh vào trong thùng rác, ngực kịch liệt lên xuống, tức giận khó nói nên lời.
“Hơi quá đáng! Sao có thể như vậy? Đe dọa tôi thì thôi đi, vậy mà còn nguyền rủa người nhà của tôi?”
Vân Thi Thi tức giận đến toàn thân phát run, đôi mắt đỏ bừng ẩn ẩn nước mắt.
Trong lòng cô cảm thấy ấm ức, đồng thời càng cảm thấy tức giận dị thường.
Mộc Tịch cẩn thận tùy mặt gửi lời, đau lòng nói: “Thi Thi, cô đừng để ở trong lòng! Những người này đều là fan ngu ngốc, nói chuyện không dùng đến não!”
“Sao có thể không để ở trong lòng được?” Vân Thi Thi tức giận hỏi lại, “Người này quá đáng quá rồi, đều đã nguyền hỏa táng cả nhà tôi, không được dạy dỗ đàng hoàng à!”
Cố ý viết tên Vân Thi Thi, nhục mạ cô là chó cái động dục, là ai nhìn thấy người khác mắng mình như vậy, đều tức giận không cần nói.
Cô còn chưa tu luyện đến cảnh giới, bị người khác vũ nhục mà mặt không đổi sắc!
Càng làm cho người ta không thể chịu đựng được là người này vậy mà nguyền rủa hỏa táng cả nhà cô!
Cô cực kỳ để ý!
Cô không mê tín chuyện nguyền rủa, chỉ là bất luận là ai, bị người ta nguyền rủa như vậy, trong lòng đều cảm thấy sợ nổi da gà!
Nguyền rủa cô, cô đã quen rồi, thấy nhiều không trách, nhưng mà nguyền rủa người nhà của cô, cô không thể chịu đựng được!
Mộc Tịch cũng gật gật đầu, trong lòng vẫn còn sợ hãi: “Là tôi tiện tay cho nên mới mở ra. Tôi còn tưởng rằng là fan của cô viết thư cho cô, tò mò liền mở ra. Không nghĩ đến, lại là một lá thư đe dọa…”