“Cậu không sao...chứ?” Cậu khẽ khàng hỏi, cẩn cẩn thận thận, không còn lạnh nhạt cau có như lúc trước.
Tiểu Dịch Thần vô cùng kích động vì sự chuyển biến thái độ của cậu, dù không biểu hiện ra mặt nhưng âm thanh run run: “Không, đừng lo!”
“Khuỷu tay cậu bị trật khớp, đau không?”
Chắc là rất đau đây.
Kiên trì lâu như vậy, khẳng định dây thần kinh đã tê liệt, hơn nữa còn trật khớp.
Tiểu Dịch Thần vội tỏ vẻ thoải mái nói: “Đừng lo, anh quen rồi. Lúc huấn luyện đây là chuyện thường xảy ra.”
Thế giới của trẻ em rất đơn thuần, có thể lúc trước, đối với Tiểu Dịch Thần, đối với Mộ Nhã Triết, Vân Thiên Hữu có ý đối địch, rất sợ hai người họ sẽ xông vào thế giới nhỏ mà cậu cẩn thận bảo vệ, cướp đoạt sự yêu thương của mẹ!
Nhưng hoạn nạn thấy chân tình.
Tim của cậu không phải vô tình, máu lạnh.
Huống chi, huyết mạch gắn chặt, bây giờ nhìn thấy cánh tay bị thương của Tiểu Dịch Thần, trái tim cậu cũng đau đớn rất nhiều!
Vân Thiên Hữu gọi điện thoại cho Lý Hàn Lâm, bảo ông khởi động Vòng xoay mặt trời, Lý Hàn Lâm lập tức cầm lấy bộ đàm, yêu cầu bộ phận điều khiển khởi động động cơ.
Vòng xoay mặt trời từ từ khôi phục vận hành.
Hai cậu nhóc ngồi đối diện nhau, dáng vẻ hai người đều rất chật vật! Mái tóc rối tung, mồ hôi ướt đẫm khuôn mặt, sắc mặt đỏ bừng, nhưng khi nhìn nhau lại như có sự ăn ý bẩm sinh, hai người cùng mỉm cười.
“Cậu lợi hại hơn trong tưởng tượng của tôi đấy!” Vân Thiên Hữu mím mím môi, khen một câu hiếm hoi.
Cậu rất ít khi khen người khác!
Lần này, là từ tận đấy lòng.
Nếu không phải thể chất cơ thể Tiểu Dịch Thần khỏe mạnh, kiên trì lâu như vậy, thật không biết điều đợi cậu sẽ là cái gì.
Bởi vì câu khen này mà mặt của Tiểu Dịch Thần xấu hổ đỏ lên, há mồm, muốn nói gì đó lại thôi.
Rõ ràng là đang thẹn thùng.
Vòng xoay mặt trời dần quay xuống, du khách từng cabin tuôn ra như thủy triều, nhân viên phụ trách an ninh không ngừng sắp xếp đoàn người.
Vân Thiên Hữu và Tiểu Dịch Thần đỡ cánh tay đi tới, Vân Thi Thi lập tức phá khỏi hàng rào chạy tới.
Tiểu Dịch Thần trông thấy Vân Thi Thi, ngực run lên, một dòng nước ấm bỗng trào dâng.
Cửu tử nhất sinh, gặp phái hiểm cảnh, gặp lại người phụ nữ này, mặc dù đến giờ vẫn không rõ, rốt cuộc người phụ nữ này có thân phận gì, có phải mẹ ruột cậu hay không, nhưng vẫn cảm thấy, thật tốt!
Trong lòng cảm thấy rất ấm áp!
Giả sử người phụ nữ dịu dàng như nước này chính là mẹ ruột cậu, thì thật tốt biết bao?
Đối với Mộ Uyển Nhu, cậu không có bao nhiêu tình cảm.
Dù sao cũng không phải con ruột, yêu thương của Mộ Uyển Nhu đối với cậu chỉ ở bề ngoài, nhưng dù bề ngoài có làm tốt đến thế nào, nhưng cậu bé không hề cảm nhận được tình thương của mẹ ở cô ta, cho nên cảm thấy xa cách, không gần gũi với cô ta!
Thích cô, rất thích cô! Nếu người phụ nữ này chính là mẹ ruột của cậu, như vậy, cậu sẽ chấp nhận không nói hai lời!
Nếu cô ấy là mẹ cậu, nhất định là một chuyện rất hạnh phúc!
Tiểu Dịch Thần nắm chặt tay, hơi khẩn trương!
Hữu Hữu thấy cô, vẻ tỉnh táo trên mặt lập tức biến thành vẻ tủi thân và chưa tỉnh hồn khi sống sót sau tai nạn, cậu chu miệng, đôi mắt trong veo ngập đầy nước mắt.
“Mẹ...Huhu...”
Âm thanh này dọa sợ Tiểu Dịch Thần.
Khuôn mặt cậu đầy vẻ kinh hoảng, vẻ mặt vô cùng khó tin, thậm chí so với tình cảnh nguy hiểm ngàn cân treo sợi tóc còn thấy đáng sợ hơn.
Sao...