Nghĩ tới đây, Tống Ân Nhã cười lạnh một tiếng, lấy lại tinh thần, sải bước đi ra khỏi phòng khách.
Trong phòng khách, là một màn kiều diễm.
Mộ Yến Thừa đang triền miên với một người phụ nữ khác, khắp căn phòng đều tràn ngập sắc xuân, hoạt sắc sinh hương, nhưng lại vô cùng hoang đường.
Hai người đều đang chìm đắm, căn bản không có nhận ra được cô ta đang đến gần.
Tống Ân Nhã đứng ở cửa, yên lặng quan sát.
Khiến người ta thật sự chán ghét.
Cô ta xoay người, tính muốn rời khỏi, nhưng ở phía sau, tiếng chuông điện thoại reo lên, làm kinh động đến người phụ nữ trên giường kia.
Người phụ nữ ngẩng đầu lên, đang muốn kiếm điện thoại ở đâu, nhưng nhìn thấy cô ta, suýt chút nữa đã kêu lên.
Ngón tay Tống Ân Nhã chặn môi lại: “Xuỵt” một hồi, ra hiệu cho cô ta im lặng.
Người phụ nữ thức thời, liền cúi đầu.
Tống Ân Nhã nhìn xuống dưới sàn khắp một lượt, áo khoác rơi xuống đất kia, là nơi để điện thoại.
Cô ta bước nhanh đi tới, lấy chiếc di động từ trong chiếc áo, đã thấy trên màn hình có dòng chữ “Tinh Tuyết”
Người phụ nữ của anh ta sao?
Tống Ân Nhã nắm chặt chiếc di động trong tay, nhìn trên giường một chút, rồi xoay người rời đi
...
Phòng khách bên trong nhà trọ, Mạnh Tinh Tuyết ngồi trên ghế salon, nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, một hồi lâu vẫn không có ai trả lời.
Một tiếng tút tút kéo dài.
Sao lại không nghe điện thoại?
Muộn như vậy, hẳn anh ta đã nghỉ ngơi rồi.
Mạnh Tinh Tuyết có chút mất hồn, yên lặng liếc mắt nhìn bàn chân.
Thu dọn xong hành lý, trong này, chỉ có một ít quần áo và giấy tờ, ngoài ra không còn cái gì khác.
Bên trong nhà trọ, đều đã dọn dẹp xong xuôi.
Anh ta đưa châu báu cũng vậy, đồ trang sức cũng thế, tất cả đều được dọn dẹp để mang đi, chỉ có một ít quần áo, cùng với ít tiền được lấy từ bên trong tài khoản của anh ta.
Số tiền không nhiều, thế nhưng cô ta, ở một thành thị nhỏ, thuê một gian phòng đơn, bớt ăn bớt mặc, nói chung là cũng đầy đủ cho một, hai năm chi tiêu.
Cô ta mang thai, không biết, kéo thân thể này như vậy không biết có tìm được một cô tang việc nào đó hay không.
Bởi vậy, để cho ổn thỏa, cô ta đành mặt dày lấy một khoản tiền bên trong tài khoản.
Cô ta muốn rời khỏi thành phố này...
Nhưng mà trong thâm tâm, cô ta vẫn không đành lòng buông bỏ!
Mộ Yến Thừa là người đàn ông đầu tiên của cô ta!
Cú điện thoại này là hy vọng duy nhất đối với người đàn ông kia.
Dù chỉ là một câu...
Không, chỉ cần là ba chữ, không cho phép!
Cô ta cũng sẽ ngoan ngoãn ở lại căn phòng trọ này, ngoan ngoãn đợi anh ta đến đây!
Nhưng là, đáp lại cô ta chỉ có những âm thanh tút tút mà thôi.
Mạnh Tinh Tuyết có chút không cam lòng, lần thứ hai cầm điện thoại di động lên, bị mắng vì cố tình gây sự cũng được, bị nhục nhã cũng được, chỉ hy vọng có thể nghe cú điện thoại này mà thôi, lần cuối cùng được nghe giọng nói của anh ta.
Yêu cầu nho nhỏ này, không quá tham lam chứ?
Mạnh Tinh Tuyết sốt sắng cầm điện thoại, tay run run bấm số của anh ta, nhưng mà dũng khí vẫn chưa có đủ để gọi.
Sau khi đấu tranh tinh thần một hồi lâu, cô ta rốt cuộc cũng lấy dũng khí để gọi điện.
Cùng lúc đó, màn hình lóe lên, là cuộc gọi từ Mộ Yến Thừa.
Mạnh Tinh Tuyết vui vẻ, nhanh chóng bắt máy, đặt điện thoại bên tai, còn chưa kịp mở miệng.
Đầu dây bên kia lại truyền đến âm thanh xa lạ, lạnh lẽo của một người phụ nữ.