Tấm thiệp này, đại để sẽ không thể phát đến tay anh rồi.
Nhưng mà, cũng biết là xuất phát từ suy nghĩ gì, cô không biết sao đã viết tên của anh, phục hồi tinh thần lại, mới ý thức được, tấm thiệp mời này, dù làm thế nào, cũng không thể kí gửi tới nơi mọc đầy hoa Bỉ Ngạn kia.
Cô không biết, trên đời này, có Thiên đường như trong truyền thuyết hay không.
Cô từng xem một bộ phim điện ảnh, tên là 《 Người đưa thư thiên đường》.
Trong phim, vai nam chủ là một tinh anh IT, sự nghiệp thành công, cá tính sáng sủa, lại vì một lần ngoài ý muốn, trở thành người sống đời sống thực vật, Thượng Đế dùng tuổi thọ hai tuần của anh làm điều kiện, để cho anh đảm nhiệm người đưa thư của Thiên Đường, đi tới đi lui giữa thiên đường và nhân gian để đưa thể, mang đến hi vọng sống cho mọi người.
Cô không biết, tấm thiệp mời này, có thể kí gửi đến Thiên Đường không, nếu là cố Tinh Trạch thật sự ở Thiên Đường, có phải cũng sẽ chúc cô hạnh phúc không.
Nghĩ đến cái tên này, hốc mắt cô lại bắt đầu chua xót!
Đã từng, cô không dám hy vọng xa vời về hạnh phúc, bởi vì một khi mình hạnh phúc, vừa nghĩ tới hạnh phúc như vậy, là do Cố Tinh Trạch hy sinh tính mạng bảo vệ cô, cô lại cảm thấy lương tâm bất an, thấy mình quá ích kỷ.
Nhưng Tần Chu lại nói, Cố Tinh Trạch dùng tính mạng bảo vệ cô, chỉ hi vọng cô có thể trở thành sự kéo dài cho sinh mệnh của anh, có thể thay thế anh, hưởng thụ vui buồn trong cuộc sống.
Lúc đó cô mới từ từ thoát khỏi nỗi ám ảnh.
“Tinh Trạch, anh có khỏe không...”
Vân Thi Thi mỉm cười thì thào, chậm rãi đóng thiệp mời.
Mộ Nhã Triết đẩy cửa phòng sách ra, thấy cô một mình ngồi trước bàn, ôm một thiệp mời trong lòng, vẻ mặt cô đơn.
Anh đi qua, nhẹ nhàng mà ôm vai cô, nhìn thiệp mời trong tay cô, cũng biết, tấm thiệp này, viết tên ai.
Anh nói, “Đang nghĩ cái gì?”
“Suy nghĩ, tấm thiệp này có thể kí gửi đến tay anh ấy không.”
Mộ Nhã Triết không khỏi bật cười, phá tan ảo tưởng của cô, “Trên đời này, không có Thiên Đường. Người chết, thì không thể sống lại, cũng sẽ không biến thành thiên sứ.”
Cảm xúc mất mác trên mặt Vân Thi Thi càng lúc càng rõ ràng.
Cô cũng biết, hy vọng của cô quá xa vời, là không tồn tại, nhưng cô tình nguyện si tâm vọng tưởng.
Mộ Nhã Triết chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt cô, cầm tay cô, nói, “Cho nên, trong sinh mệnh có thời hạn này, anh sẽ thật trân trọng em! Được không?”
Anh vươn tay, nhẹ nhàng nhéo nhéo gương mặt cô, oán trách, “Vợ yêu của anh, chúng ta sẽ kết hôn ngay thôi, những hồi ức không thoải mái, thì đừng nhớ nữa. Khi con người còn sống, khó tránh khỏi có chút tiếc nuối, nhưng không thể vì những tiếc nuối này, mà không trân trọng cuộc sống sau này.”
“Ừ!”
Vân Thi Thi cất thiệp mời vào ngăn kéo, nhẹ nhàng ôm anh.
...
Công tác chuẩn bị hôn lễ, tiến hành ngay ngắn có trật tự.
Cách hôn lễ còn có một tuần, Cung Kiệt mang Vân Nghiệp Trình về nước trước.
Lúc đón máy bay, Vân Nghiệp Trình xuống phi cơ, thì thấy ngay cửa đón khách, Vân Thi Thi ôm phấn Tiểu Nguyệt Dao mềm mại đáng yêu, Mộ Nhã Triết, Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần đều có mặt, khóe môi Vân Nghiệp Trình co lại, không thể nhịn được nước mắt, hốc mắt ẩm ướt.
Lần thứ hai cha con gặp lại, muôn vàn cảm khái.
Vân Nghiệp Trình có hổ thẹn và hối hận với cô, trong thời gian u ám nhất trong cuộc sống của cô, ông không thể ở bên cạnh che chở cho cô, mười tháng cô mang thai, sinh nở, ở cữ, ông cũng tiếc nuối khi không thể ở bên cạnh cô!
Trong lòng có áy náy nói không nên lời.