Rất nhanh, Tiểu Dịch Thần liền đi vào giấc ngủ.
Hữu Hữu lại vẫn như cũ không ngủ được, nhắm mắt lại, trong đầu không ngừng hiện ra hình ảnh Vân Thi Thi xinh đẹp trong váy cưới, nhất là cậu tưởng tượng ra, mẹ ăn mặc thanh nhã mà cao quý đứng trước mặt cậu, mỉm cười nhẹ nhàng, cả người quyến rũ, phong tình vạn chủng (chỉ sự quyến rũ vượt trên mức bình thường), cao quý mê người.
Vừa nghĩ tới đó, tim cậu liền đập thình thịch, cảm xúc dâng trào.
A...
Hữu Hữu nặng nề vỗ trán một cái, xẵng giọng: “Miên man suy nghĩ cái gì? Đi ngủ sớm một chút, nếu không ngày mai sẽ mất hết tinh thần!”
Cậu nhắm mắt lại, nhưng vẫn không khống chế được những hình ảnh kia hiện lên trong đầu, mãi rất lâu sau, mới từ từ thiếp đi.
...
Đêm nay, đối với Tống Ân Nhã mà nói, cũng là một đêm dài dằng dặc, nằm ở trên giường, trằn trọc, cuối cùng vẫn không thể ngủ nổi.
Nhà họ Mộ vừa mới truyền tin tới, cuối tuần này, Mộ Yến Thừa cùng Mộ Thục Mẫn sẽ tới đây bàn chuyện, nó về đám hỏi của hai người, sau đó bắt tay vào công tác chuẩn bị.
Giang Khởi Mộng nghe được tin này, quả nhiên vô cùng vui mừng, mừng đến không ngậm được miệng rồi!
Nhưng mà, mục đích đạt được, cô được như ý, nhưng không hề có chút vui mừng nào giống như Giang Khởi Mộng.
Đối với hôn nhân, cô đã không còn mơ ước gì nữa rồi, cùng lắm chỉ là một lối thoát mà thôi.
Đúng vậy!
Lẽ nào với những người phụ nữ khác, hôn nhân cũng đều là như vậy sao?
Chỉ có một số ít phụ nữ bất hạnh, mới may mắn có thể có được một hôn nhân hạnh phúc.
Và cô, không nằm trong số ấy!
Hôn nhân của cô chắc chắn là bất hạnh.
Đại khái, hôn nhân của cô sẽ giống như ba mẹ mình, ở trong ấn tượng hồi bé của cô, Giang Khởi Mộng mà Tống Chính Quốc cãi nhau không ngừng, nhìn bề ngoài thì hòa hợp, nhưng mà bên trong có bao nhiêu gay gắt, có bao nhiêu xót xa, cô đã chính mắt nhìn thấy.
Chuẩn xác mà nói, mẹ và cha là kết hôn vì lợi ích của dòng họ, Tống Chính Quốc cũng không hề yêu Giang Khởi Mộng, Giang Khởi Mộng cũng không có bao nhiêu tha thiết với cha cô, kết hôn, cùng làm chỉ là một sự hợp tác mà thôi.
Hôn nhân, chỉ có hai người thật lòng yêu nhau, là có thể chân chính hạnh phúc tới cuối đời hay sao?
Sau khi gả vào nhà họ Mộ, cô thậm chí tưởng tượng đến, cô sẽ trở thành một người như mẹ, lớn như vậy rồi, vậy mà đêm nào cũng phải lẻ loi một mình, cả ngày lo được lo mất.
Đúng vậy, gả vào nhà họ Mộ, hoàn toàn đồng nghĩa với việc cả đời vinh hoa phú quý, bao nhiêu người mơ còn không kịp.
Nhưng với cô, đó là cả đời gông xiềng.
Cô khi còn bé khinh thường nhất những người phụ nữ như vậy, cả đời phải chịu bất hạnh.
Thật sự châm chọc!
Giang Khởi Mộng tắm rửa xong, mặc đồ ngủ đẩy cửa ra, bật đèn, nhẹ giọng hỏi: “Ân Nhã, con ngủ chưa?”
“Vẫn chưa.”
“Ngày mai, con và mẹ cùng đi chọn váy cưới!”
“Váy cưới?”
Tống Ân Nhã bất đắc dĩ nói: “Mẹ, con và Mộ Yến Thừa còn chưa có đính hôn, bây giờ đi chọn áo cưới không phải quá nóng vội rồi sao?”
Giang Khởi Mộng khó chịu nói: “Đính hôn? Còn cần phải đính hôn sao? Chuyện này, tốt nhất cử hành hôn lễ càng sớm càng tốt, miễn để đêm dài lắm mộng.