Ở trong danh sách mà Mộ Nhã Triết liệt kê, có ba cái chính là: “Một: Không được diễn hôn. Hai: Không được diễn cảnh giường chiếu. Ba: Không được ôm ấp. Bốn...”
Chỉ là ba điều đầu đã làm cho Lâm Phượng Thiên suýt chút nữa tức giận đến hộc máu!
Có ý gì?
Điều thứ hai cũng thôi đi, gì mà không được phép hôn nhẹ, không được nắm tay ôm ấp?
Vậy còn là đóng phim sao?
Chẳng lẽ nguyên một bộ phim thanh xuân, ngay cả hôn môi và nắm tay cũng phải tìm thế thân để hoàn thành?!
Khi anh ta tìm tới Mộ Nhã Triết kháng nghị, người nọ ngồi ở trước bàn làm việc, không thèm nhìn anh ta một cái, lạnh lùng vứt ra vài chữ: “Yêu cho đòn roi, không đòn roi thì cút!”
Lâm Phượng Thiên suýt chút nữa giận đến mức không khí không lên được não.
Làm sao thực hiện được? Còn có thể làm sao?
Mộ Nhã Triết là ai? Là hoàng thái tử nói một không hai của tập đoàn tài chính Đế Thăng, trên dưới giải trí Hoàn Vũ đều phải xem sắc mặt anh ăn cơm, anh ta kháng nghị có ích lợi gì?
Nhưng mà, chuyện đó sẽ nói đến sau.
Vân Thi Thi không biết trong lòng Mộ Nhã Triết đang nghĩ gì, chỉ cho rằng anh đồng ý, lại nghe anh nói: “Chẳng qua là, có một điều kiện.”
“Điều kiện gì?”
Môi mỏng của Mộ Nhã Triết khẽ cong lên làm người ta cảm thấy mê hoặc, minh bạch nói: “Hôn tôi.”
Vân Thi Thi ngẩn ra, lập tức gò má hiện lên một tầng đỏ ửng: “Anh...”
“1...”
“Này, Mộ Nhã Triết!”
“2...”
Biểu hiện của anh nhẹ như mây gió, chậm rãi đếm, thảnh thơi như một ông vua cao cao tại thượng, chờ đợi cô phục tùng.
Vân Thi Thi tức đến nổ phổi, rồi lại không thể làm gì, từ từ nhích lại gần anh.
Mặt nước nổi lên gợn sóng, đồng thời thân thể hai người dần dần kề sát.
Cô nâng mặt anh, nhẹ nhàng ấn một nụ hôn lên bờ môi mỏng ấm áp.
Lúc ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy trong đôi mắt đen như mực, dấy lên một ngọn lửa. Vân Thi Thi rụt vai lại.
Tròng mắt của anh rất sâu, rất mờ, che giấu khát vọng không chút vết tích. Cô không thấy được, nhưng lại cảm nhận được, anh đang ẩn nhẫn cái gì đó.
Thế là, hai người đối mặt nhau, cô không dám lộn xộn.
“Chỉ như vậy?”
“Không phải vậy thì như thế nào?” Vân Thi Thi cau mày.
“Cô bé, kỹ thuật hôn của cô thật kém.” Mộ Nhã Triết không chút lưu tình phê bình.
“Ngại quá, vậy nếu không tôi đi tìm người đàn ông khác luyện tập?” Vân Thi Thi trào phúng cười nói.
Mộ Nhã Triết lập tức ngạc nhiên uy hiếp: “Cô dám!”
Như là bị giẫm phải đuôi phản ứng cực kỳ kịch liệt.
“Không có bản lĩnh hôn môi, lẽ nào anh có sao? Hôn môi hay là cắn?” Vân Thi Thi có chút quẫn bách đáp trả.
Trách cô sao?! Cô đường đường chính chính chưa có một người bạn trai! Tuổi thanh xuân, những cô gái nhỏ khác đều đang hưởng thụ vẻ đẹp thanh xuân, nói yêu đương oanh oanh liệt liệt, còn cô lại đang cố gắng học hành, nuôi nấng Hữu Hữu, làm thuê trợ giúp học tập!
Đừng nói là kỹ thuật hôn môi, ngay cả một cái nắm tay với Cố Tinh Trạch trong tiệc rượu, lòng của cô đã căng thẳng như sấm!
Mộ Nhã Triết tà tứ nở nụ cười, sau đó hơi thở như lan nói: “Tôi có bản lĩnh hôn hay không, cô có muốn thử một chút không?”
“Ai muốn thử cùng anh chứ!?” Sắc mặt Vân Thi Thi ửng đỏ, không hiểu ra sao cả nói.
Không nghĩ tới, dường như người đàn ông này không có ý định dò hỏi ý tứ của cô, trực tiếp kéo mặt cô qua, đôi môi không chút kiêng kị gì mà bắt nạt lên.
Vừa hôn, cũng không giống công thành chiếm đất như trước, mà là dịu dàng hôn môi cô, đầu lưỡi ướt át nhẹ nhàng phác họa hình môi của cô, tinh tế miêu tả, khi thì nặng nề nghiền áp, khi thì như gần như xa.
Anh nhắm hai mắt lại, hôn đến mê muội, trong lúc đó hai đôi môi có từng sợi chỉ bạc nhỏ quấn quýt lấy nhau, vui tươi như mật ngọt, lướt qua nhưng khó giải khát, đi sâu vào, khó có thể tự kiềm chế.