Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 876: Chương 876: Họp Mặt (6)




Cao Nam như nghe thấy chuyện cười, lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ cô giả bộ trước mặt tôi, tôi thì không được phép giả bộ trước mặt cô ấy sao?”

“Có ý gì?”

“Chẳng lẽ không phải sao?!” Cao Nam hừ lạnh, “Vân Thi Thi, cô đừng ra vẻ đạo đức giả đó mà lên án tôi! Dựa vào cái gì mà cô kiêu ngạo như vậy? Cô trước mặt tôi còn giả bộ thanh cao cái gì?”

Vân Thi Thi nghe thấy nghẹn họng nhìn trân trối.

Cao Nam lại nói: “Tiếu Tuyết này, cũng có chút ý tứ! Yêu đương lâu như vậy, chỉ cho tôi nắm tay, hôn môi, cái khác, đụng chạm cũng không để cho tôi đụng chạm một chút. Tôi nói, đều là người trưởng thành rồi, còn chơi như vậy hả? Bày ra vẻ hoa sen trắng ngây thơ như thế, cuối cùng là giả bộ cho ai xem vậy! Đều đã là thế kỉ nào, còn giữ gìn như thế, trinh liệt như thế! Coi mình như Đỗ Thập Nương sao? Cô ta tự phụ như thế, cả đụng chạm cũng không cho đụng chạm? Chẳng lẽ nơi đó của cô ta làm bằng vàng à?”

*Đỗ Thập Nương: Đỗ Thập Nương nguyên là một cô chiêu. Không may thay, vào năm nàng lên 10 tuổi thì cha phải hạ ngục vì nhận hối lộ. Khi cha vừa mất trong ngục, Thập Nương bị người ta bán vào thanh lâu rồi trở nên gái đĩ. Nhờ tài ăn nói, đàn ca thi vũ đều xuất chúng nên Đỗ Thập Nương sớm nổi danh khắp kinh kỳ.

Ngày nọ, Đỗ Thập Nương gặp một sĩ tử người Chiết Giang tên Lý Giáp trẩy kinh ứng thí, vậy là họ mê nhau và sống với nhau như vợ chồng ngay trong kỹ viện. Hay tin con trai mình sống lang chạ với gái đĩ, cha mẹ chàng Lý rất không vừa ý, họ đòi từ mặt và tước quyền thừa kế gia sản, nhưng chàng không đổi lòng.

Sau 7 năm hành nghề buôn hương bán phấn, Đỗ Thập Nương tích tụ được một tài sản lớn. Nàng bàn với tình quân chuộc thân với giá 300 lạng bạc, họ rời kinh sư trên một chiếc thuyền nhỏ, hằng mong về bản quán của chàng Lý sống viên mãn trọn đời.

Ngờ đâu Lý Giáp chỉ vì nghe lời xúi giục của công tử Tôn Phúc mà vô tình biến thành kẻ buôn người. Khi thuyền neo ở bến Tô Châu chờ chàng Lý về tạ lỗi với song thân và xin cho thừa nhận Đỗ Thập Nương, Tôn Phúc đi qua thấy Thập Nương thì thốt nhiên mê đắm. Y dúi vào tay Lý Giáp 100 nén vàng để chàng về nhà hòng chiếm đoạt Đỗ Thập Nương.

Biết được cuộc giao kèo của đôi bên, Đỗ Thập Nương buồn rầu héo ruột gan. Nàng điểm trang thật lộng lẫy, lại mở cái rương đầy tiền vàng châu báu ra nói hết sự tình cho chàng Lý, rồi quẳng rương đi và nhảy xuống sông tự tử.(theo wikipedia)

Vân Thi Thi nghe thấy thì ngớ ra trong khoảng khắc, lúc cô phản ứng kịp người đàn ông này cuối cùng dùng lời nói ác độc cỡ nào tới bình luận Tiếu Tuyết, cô tức giận đến cả người run lên.

“Vân Thi Thi, ngươi cũng biết, giờ đã là xã hội gì rồi hả? Trừ hôn môi chỉ có nắm tay, như vậy coi như người yêu? Hay là, cô ta căn bản chưa từng coi tôi như bạn trai? Nếu không phải gia nghiệp nhà cô ta lớn, tôi đã sớm bỏ cô ta rồi!”

Dừng một chút, Cao Nam lại nói: “Nói thật với cô, nếu không phải cô ta môn đăng hộ đối với tôi, tôi căn bản sẽ không đồng ý quen cô ta. Trừ chút gia thế bối cảnh đó, dung mạo cũng coi tạm được, cái khác còn có gì hấp dẫn nữa đâu?”

“Vô liêm sỉ.” Vân Thi Thi đã là tức giận đến không thể nói rõ nữa.

“Vô liêm sỉ?” Anh ta lấn đến gần cô một bước, từ trên cao nhìn xuống cô, miệng châm biếm trào phúng.

“Với tôi mà nói, phụ nữ chỉ có hai tác dụng. Một, là môn đăng hộ đối, đám hỏi, thì có thể khuếch đại sản nghiệp. Một, là giống như cô vậy, công cụ giải quyết nhu cầu sinh lý thôi!”

Lúc này Vân Thi Thi bị mạo phạm đến chỗ điểm mấu chốt, nâng tay, lại bị Cao Nam chặt chẽ bắt lại.

Anh ta bắt lấy cằm của cô, khinh miệt cười nói: “Vân Thi Thi, đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! Tôi mua cô, là để mắt đến cô! Phải biết rằng, không phải người phụ nữ nào cũng có thể bò lên giường của tôi, cũng cần tôi để ý mới được! Tôi thích phụ nữ thông minh.”

Mặt Vân Thi Thi một mảnh trắng bệch, tiếp theo, cô giận quá thành cười, gằn từng chữ nói: “Cao Nam, chỉ bằng anh, căn bản không lọt nổi vào mắt xanh của tôi.”

“Cái gì?”

“Loại đàn ông như anh, nói ra, có khác gì côn trùng dưới kênh rạch?” Dừng một chút, lời nói lạnh như đóng băng của Vân Thi Thi từng chữ từng chữ bật ra khỏi môi đỏ mọng, “Vừa bẩn, vừa kinh tởm, khiến người ta buồn nôn.”

Vân Thi Thi nói xong, mạnh mẽ thoát khỏi anh ta, cũng không thèm nhìn sắc mặt tức giận xanh mét của Cao Nam, phủi tay đi mất.

Cao Nam tức giận đến đứng ngay tại chỗ, một lúc lâu sau cũng còn thẫn thờ.

Về đến trên chỗ ngồi, Tiếu Tuyết đang nhìn cảnh đường phố ngoài cửa sổ.

Thấy cô quay lại, Tiếu Tuyết quay đầu, mỉm cười vừa muốn mở miệng, đã thấy gương mặt cô nặng nề, hết sức khó coi, về đến chỗ ngồi, lại cúi đầu im miệng không nói lời nào, có vẻ rất lạ.

“Thi Thi, cậu làm sao vậy?”

Vân Thi Thi ngẩng đầu nhìn cô ấy một cái, ánh mắt phức tạp mà rối rắm.

Cô há to mồm, lại không nói ra được một chữ nào.

Trên thực tế, cô rất muốn nói những Cao Nam nói vừa nãy, từng câu từng chữ cho cô ấy nghe.

Nhưng cô ấy... Yêu Cao Nam như thế, sẽ tin điều cô nói sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.