Có thể sự ghét bỏ cô vẫn chưa thể xóa được, nhưng mà vẫn phải mang tâm trạng bình thản.
Vân Thi Thi có chút bận tâm, nếu tin tức mà truyền ra ngoài, không biết truyền thông sẽ làm ra những chuyện gì đây.
Những tên phóng viên bất lương kia, thấy tin này, không bẻ cong mới là lạ!
Mộ Nhã Triết đâu?
Anh rõ ràng hứa sẽ cùng về Hải Thị, kết quả, không hiểu tại sao lại lỡ hẹn.
Chắc hẳn là tác phẩm của Tống Ân Nhã!
Kế điệu hổ ly sơn thật tuyệt!
Càng nghĩ càng sôi máu.
Dù sao, Tống Ân Nhã đã hận không thể tiêu diệt cô sớm.
Vân Thi Thi vẫn rất kiêng kỵ cô ta cũng không hề nghĩ tới cô ta lại độc ác đến như vậy.
Tuy rằng không chắc chắn có phải Tống Ân Nhã đứng đằng sau mọi việc hay không nhưng trong lòng cô luôn hoài nghi.
Ngoài ra, cô còn hoài nghi một người nữa.
Nhưng mà...
Tin nhắn đó rốt cuộc có ý gì?
Đến nay cô vẫn không nghĩ ra một giải thích hợp lý.
Chẳng lẽ, thông qua kỹ thuật, lấy đi IP điện thoại của Tần Chu rồi gửi tin nhắn đi, sau đó cấp tốc xóa dữ liệu?
Nếu là một hacker thì việc này dễ như ăn cháo.
Trước đây trên Internet cũng đã đưa tin rồi chẳng phải sao?
Vân Thi Thi càng nghĩ càng cảm thấy đầu như muốn nứt ra, cô nhẹ nhàng xoa xoa giữa trán, uể oải không ngớt.
Cả đêm không được ngủ ngon lại còn trải qua một loạt sự việc, thực sự là mệt bở hơi tai.
Hoa Cẩm thấy vẻ mặt uể oải của cô, trong lòng thương yêu không dứt, nhẹ nhàng xoa xoa mặt cô: “Thi Thi, em có muốn ngủ một lát hay không? Tôi thấy sắc mặt em quá kém.”
Vân Thi Thi lắc đầu, “Tôi không mệt, còn nói chuyện với anh được.”
Cô nâng mí mắt, nhìn Hoa Cẩm, khẽ mỉm cười, “ Ngày hôm nay...Cảm ơn anh. Nếu không có anh...thì tôi thật không biết phải làm thế nào cả.”
“Cảm ơn tôi làm gì chứ? Bất kỳ một người đàn ông nào đều sẽ làm như vậy.”
Hoa Cẩm không phản đối, anh ta cũng không cho rằng đây là chuyện kinh thiên động địa.
“Tôi muốn cảm ơn, bởi vì...Vì tôi mà anh mới bị thương.”
Nhìn dáng vẻ như mây như gió của Hoa Cẩm, cô càng nhìn càng thấy tự trách.
“Em còn nói thêm nữa thì tôi sẽ giận thật đấy.”
Dừng một chút, Hoa Cẩm ôn nhu nở nụ cười, “ Nếu như tôi nán lại cùng em thêm chút nữa thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy. Đều tại tôi bất cẩn, không nghĩ tới trong tay cô ta lại có hung khí.”
“Anh không hề nghĩ tới, lúc đó anh sẽ chết sao?”
Hoa Cẩm nghe vậy, ngẩn ra rồi nở một nụ cười trào phúng: “Tôi sống còn không sợ, lại còn sợ chết sao?”
Sự tàn khốc trong cuộc sống, anh ta đều trải qua rồi, cái chết căn bản chẳng có gì đáng sợ.
“Có ý gì?’
“Không có gì!”
Hoa Cẩm lắc đầu, cũng không nói thêm cái gì nữa, “Thi Thi, sao em lại đến đó chứ, đêm hôm khuya khoắt, vô cùng nguy hiểm.”
“Tôi không nghĩ được nhiều như thế.”
“Ngực lớn nhưng không có đầu óc.”
Vân Thi Thi nghe vậy nhất thời tức giận, “Anh nói cái gì!?”
Hoa Cẩm bị cô chọc cười, “Không có gì! Tôi chỉ muốn đùa chút thôi mà!”
“Cái gì! Chẳng buồn cười gì cả!”
Vân Thi Thi sinh hờn dỗi.
Hoa Cẩm lập tức nhượng bộ, “Được rồi, đừng nóng giận. Tôi lỡ miệng!”
Trong phòng bệnh chợt im lặng, chỉ nghe thấy tiếng “tích... tích” của máy móc.
Vân Thi Thi bỗng nhiên phá vỡ sự im lặng này, cẩn thận hỏi: “Kỳ thực, trước kia anh nói với tôi...Thân thế đó, không phải là đùa giỡn tôi, đúng không?”
“Hả?”
“Hoa Cẩm, tại sao nhiều người như vậy, đều muốn chúng ta giữ khoảng cách?”