Hai người cứ như vậy ngồi quanh một bàn lớn, trên bàn rất nhiều món ngon, hương, sắc, vị đều vô cùng hoàn mỹ!
Xa xỉ, sa đọa! Nhưng giờ phút này, Vân Thi Thi lại sẵn lòng sa đọa như vậy!
Thật là vô cùng hạnh phúc!
Chỉ là nhiều thức ăn như vậy, hai người họ có thể ăn hết sao? Nếu như ăn không hết thì chẳng phải là rất lãng phí sao?
Vì vậy cô quyết định, cùng lắm thì lại giống như lần trước, ăn không hết thì đem về.
Vân Thi Thi bị mùi thức ăn thơm lừng làm cho chảy nước miếng, giơ đũa lên định nhanh chóng gắp thức ăn thì nhìn thấy Mộ Nhã Triết ngồi ở trước bàn, dáng vẻ ung dung tao nhã, dường như không có mấy hứng thú với một bàn đầy món ăn này, thờ ơ dùng khăn ướt để lau tay.
Mộ Nhã Triết đối với thức ăn cực kỳ thích bắt bẻ.
Từ nhỏ đã quen an nhàn sung sướng, những thứ này đương nhiên không lọt được vào mắt xanh của anh.
Nếu không phải vì đi cùng cô thì anh đã chẳng vào những nơi như thế này.
Thậm chí ở trong mắt anh, những món ăn phong phú này còn chẳng bằng món mì do cô nấu.
Vân Thi Thi nhìn cử chỉ dùng cơm vô cùng ưu nhã của anh, trong đầu nghĩ đến anh xuất thân thượng lưu giàu có, lễ tiết đương nhiên hơn người.
Còn có bệnh sạch sẽ nghiêm trọng nữa.
Trong lòng Vân Thi Thi khinh bỉ, không để ý đến anh nữa, gắp một đũa thịt bò lên cho vào miệng nhai ngồm ngoàm.
Đúng là thức ăn ngon, cô hạnh phúc đến mức muốn rơi nước mắt.
Cuộc đời này, trừ lúc xuống bếp nấu cho Hữu Hữu ra, cô chưa từng được ăn ngon như vậy.
Đúng lúc này, từ ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng bước chân, Vân Thi Thi có chút nghi ngờ quay đầu lại, loáng thoáng nghe được một giọng nữ yêu kiều đang tỏ ra bất mãn.
“Lúc trước tôi đã đặt phòng này rồi, tại sao nói hủy bỏ liền hủy bỏ...”
“Cô Diệp à, cô nhất định không được nóng giận, nếu không phải là có khách quý tới thì chúng tôi cũng sẽ không hủy lịch đặt phòng của cô...”
“A? Người ta là khách, còn tôi thì không phải sao? Ông làm ông chủ thế nào vậy, thứ tự trước sau thế nào cũng không hiểu sao? Uổng công ông là người làm ăn mà lại có thể làm như vậy...”
“Thật xin lỗi! Thật xin lỗi! Lần sau sẽ không để xảy ra chuyện như thế này nữa!” Quản lý nhà hàng hạ giọng nhận lỗi.
“Lần sau? Làm gì có lần sau? Tránh ra cho tôi!”
“Đừng, cô Diệp, cô từ từ đã! Trong phòng bao có người...”
“Đừng hòng cản tôi, tôi cũng muốn nhìn một chút xem, rốt cuộc là vị khách quý nào mà có thể chiếm được gian phòng bao tôi đã đặt trước! Hẳn không phải là nhân vật tầm thường rồi!”
Cửa phòng bao đột ngột bị người ta đẩy ra.
Hành động này thực sự quá mức vô lễ, âm thanh huyên náo quá lớn, Mộ Nhã Triết nhíu mày, trên mặt lạnh như băng.
Chỉ thấy một cô gái ăn mặc diễm lệ đứng ở cửa phòng bao, một thân váy dài màu đen, trang điểm tinh xảo.
Bên người còn có một người đàn ông dáng vẻ rất nổi bật, nhìn qua cũng là khí chất hơn người, vừa nhìn đã biết hai người kia là xuất thân giàu có, mỗi cử chỉ đều mang theo khí chất của người trong xã hội thượng lưu.
Quản lý nhà hàng nhìn thấy tình cảnh này chỉ có thể co quắp đứng sang một bên, trong lòng gấp đến mức đầu đầy mồ hôi nhìn Mộ Nhã Triết, cười nịnh nót, thỉnh thoảng lại lén quan sát cô gái bên cạnh anh, nhất thời cũng không biết phải xử lý cục diện này như thế nào.
Cô gái kia đầu tiên là liếc mắt nhìn Vân Thi Thi, ánh mắt có chút sắc bén, biểu cảm u ám, khóe miệng mấp máy dường như muốn nói gì đó, sau khi ánh mắt nhìn sang phía người đàn ông cao quý bên cạnh thì lời muốn nói lại bị nghẹn lại trong họng, chỉ có thể nuốt xuống.
“Mộ, anh Mộ?!”
Khóe môi đỏ mọng của cô gái hơi mấp máy, trong lòng âm thầm kinh ngạc, đáy mặt lộ ra vẻ vui mừng ngoài ý muốn!
Mộ Nhã Triết lạnh lùng nhìn cô ta, chỉ một cái liếc mắt như vậy, cô ta liền biết chắc là anh đã quên mất mình rồi.
Tình cảnh có chút lúng túng.