Nếu không phải là khuôn mặt kia vốn xinh đẹp thì cả ngày chỉ mặc mấy bộ quần áo giá rẻ như thế thật sự rất thấp kém.
Nhưng khiến cô ta ghen tỵ hơn chính là, không biết rốt cuộc Vân Thi Thi có bản lĩnh gì mà có thể khiến những bộ quần áo kia luôn nhìn như rất mới.
Chẳng lẽ thật sự là bởi vì dáng vẻ xinh đẹp nên cho dù mặc gì cũng có thể tỏa ra khí chất khác biệt?
“Thi Thi, đã lâu không gặp, hôm nay lại gặp được cô ở đây, thật là trùng hợp quá!”
Hàn Tiếu Tiếu lắc mông đi lên trước, mỗi cử chỉ đều có vẻ lẳng lơ tình tứ: “Gần đây cũng không có tin tức gì của cô, đã tìm được công việc khác chưa?”
Vân Thi Thi cũng không có cảm tình gì với cô ta.
Cũng không chỉ là vì cô ta luôn tìm cớ chèn ép cô, mà hành vi của cô ta ở công ty cũng không khác gì lục trà muội*.
* lục trà: tiếng lóng chỉ những cô gái giả vờ trong sáng để đi quyến rũ đàn ông
Vì vậy, thái độ của cô với cô ta cũng không tính là nhiệt tình cho lắm: “Đã tìm được rồi.”
Thấy cô lạnh nhạt như vậy, Hàn Tiếu Tiếu cũng không tức giận, ngược lại càng dán sát vào cô hơn.
Lúc trước, ở trong công ty Vân Thi Thi luôn được phóng đại lên thành nữ thần, hiện giờ đã không còn như vậy nữa.
Cô ta hiện giờ đã là nhân vật lớn, địa vị đã hơn xưa rất nhiều, vì vậy, thừa dịp gặp nhau hiếm có này, đương nhiên là muốn ra vẻ ta đây, khoe khoang một chút.
“Sao lại lạnh nhạt như vậy? Có phải là tâm trạng không tốt không? Hay là tôi mời cô tách cà phê, ở tầng ba có tiệm cà phê Lam Sơn.”
Cà phê Lam Sơn, giá cả không hề rẻ.
“Không cần, tôi đang đợi người khác.” Vân Thi Thi vừa lạnh nhạt nói, vừa đưa mắt tùy tiện nhìn mấy món đồ trang sức nhãn hiệu Tiffany được bày trong cửa hàng.
Hàn Tiếu Tiếu thấy cô đang nhìn trang sức, bám theo dai như đỉa, đi lên cười nói: “Tiffany là thương hiệu trang sức châu báu nổi tiếng của Mỹ, giá không hề rẻ, hôm qua tôi mới mua một cái, hơi đắt một chút, nhưng mang vào rất đẹp mắt!”
Vân Thi Thi chỉ cúi đầu tùy tiện nhìn, cũng không để ý đến cô ta.
Cô ta thật là lắm lời!
Trong lòng cô có hơi phiền!
Nếu không phải vì đang đợi người, cô đã nhanh chóng đi lên tầng hai để tránh cô ta rồi.
Nhân viên cửa hàng chuyên doanh thấy Vân Thi Thi chỉ nhìn, cũng không nói lời nào, chỉ là không khỏi đưa mắt nhìn từ trên xuống dưới một lượt, thấy cô ăn mặc đều là quần áo bình thường đơn giản, không có thương hiệu, xem ra là rất nghèo.
Vì thế cô ta nghĩ thầm trong đầu, cô gái này chắc chắn là không đủ tiền mua cái gì.
Ngược lại, cô gái đứng bên cạnh lại trang điểm và ăn mặc rất thời thượng, vừa nhìn qua đã biết là người có tiền, nhân viên bán hàng tập trung nhìn lại lần nữa, thấy Hàn Tiếu Tiếu đứng ở trước quầy, tay cô ta lại vô tình cố ý sờ vào sợi dây chuyền trên cổ, trong lòng hơi kinh ngạc, nói: “Ôi, vị mỹ nữ này, sợi dây chuyền trên cổ cô là thuộc bộ sưu tập Bulgari sao?”
Hàn Tiếu Tiếu cười đắc ý: “Sợi dây chuyền này là mua lúc trước, cũng không phải là đặc biệt thích, chỉ là rất tiện, cũng chỉ hơn hai vạn một cái.”
“Ha ha, đeo lên người cô rất có khí chất! Chỉ là, ở chỗ chúng tôi có một bộ sưu tập khác cũng rất hợp với cô!”
Hàn Tiếu Tiếu cố làm ra vẻ một phu nhân quý phái: “Lấy ra xem một chút đi!”
Hai người kẻ xướng người họa, thế mà lại bắt đầu tán gẫu rất hợp ý nhau.
Vân Thi thi vốn chỉ đang nhìn đến mấy tấm thẻ niêm yết giá bán, thấy trên mỗi tấm thẻ đều có một chuỗi số 0 dài thì líu lưỡi hồi lâu, lại thấy Hàn Tiếu Tiếu đang vui vẻ nói chuyện phiếm với nhân viên bán hàng, rõ ràng là đang cố tình khoe khoang trước mặt cô!
Cô cũng bị cô ta làm cho mất hết tinh thần, vì vậy có ý muốn rời đi.
Mộ Nhã Triết đỗ xe xong thì đi vào tầng một, thấy cô đứng ở bên cạnh cửa hàng trang sức chuyên doanh, dáng vẻ có chút ăn không ngồi rồi thì chậm rãi bước đến.
“Chờ lâu rồi sao?”
Sự xuất hiện của anh khiến Hàn Tiếu Tiếu chú ý.