Chẳng lẽ đến cả đóng một bộ phim thanh xuân vườn trường, diễn một cảnh hôn hay thậm chí là cảnh nắm tay cũng phải tìm diễn viên thế thân hay sao?
“Cảnh hôn phải có người hôn thay, cảnh nắm tay phải có người nắm thay! Đóng một bộ phim điện ảnh thôi mà phải mất công đến vậy ư!”
Tần Chu lập tức sửa lời của anh: “Phải tìm hai người cơ! Tinh Trạch nói rồi, anh ta không muốn đóng cảnh hôn và cảnh nắm tay với diễn viên thế thân, còn nói bản thân mắc bệnh sạch sẽ, cho nên là, diễn viên thế thân của Tinh Trạch cũng cần đến mấy người.”
Lâm Phượng Thiên nghe xong tức giận quát: “Khốn kiếp!”
Anh cũng chỉ là giận quá nên mắng thế thôi.
Bởi vì Mộ Nhã Triết đã mở lời rồi.
Cho nên việc có tốn công đến mấy cũng chẳng phải lo.
Thứ Hoàn Vũ có chính là tiền, tùy tiện anh ta muốn tiêu thế nào cũng được.
Nhưng mà những cảnh quan trọng như vậy, nếu mà có sai sót gì thì cả bộ phim sẽ đi tong.
Tần Chu vuốt cằm, anh cứ cảm thấy mối quan hệ giữa Vân Thi Thi kia và Mạc Tổng không hề đơn giản.
“Vân Thi Thi này là thần thánh phương nào, mà lại có thể khiến cho Mạc Tổng chiếu cố cô ta đến vậy?”
Một trong số các phó đạo diễn nghi hoặc nói.
“Chiếu cố? Thế này mà là chiếu cố ư? Làm ơn đi!
Các cảnh hôn trong bộ phim này tôi đã phải sửa không biết bao nhiêu lần, chẳng lẽ cứ vậy mà để cho hai diễn viên thế thân phá nát chúng ư?”
Lâm Phượng Thiên giận sôi cả người.
Cứ nghĩ đến cảnh kịch bản gốc mà bản thân tâm huyết chỉ dùng để quay diễn viên thế thân, Lâm Phượng Thiên lòng đau như cắt.
Anh khá là xem trọng Vân Thi Thi, cảm thấy cô là một người mới nhiều tiềm năng, biết đâu sau khi bộ phim này công chiếu, cô ấy sẽ trở thành Hàn Ngữ Yên tiếp theo.
Không, nhất định còn có thể vượt qua cô ta!
Mười năm mài một kiếm, đối với tác phẩm điện ảnh lần này, Lâm Phượng Thiên vô cùng tự tin. Từ chế tác, biên kịch, đoàn đội điện ảnh đều là những cái tên có tiếng tăm, lại còn có gương mặt nổi tiếng nhân khí cao – Cố Tinh Trạch, nên anh thậm chí còn kỳ vọng tác phẩm lần này sẽ lập nên kỳ tích phòng vé cho lịch sử điện ảnh.
Nhưng mà Mộ Nhã Triết đưa ra nhiều quy tắc, hạn chế như vậy, khiến anh cảm thấy bản thân bị gò bó, không thể phát huy toàn diện!
Lâm Phượng Thiên tức giận, nhưng có thể làm gì được đây? Còn làm gì được đây?
Mộ Nhã Triết là ai? Là hoàng thái tử nói một là một của tập đoàn Đế Thăng. Cả cái công ty giải trí Hoàn Vũ này đều phải nhìn theo sắc mặt của anh ta mà sống, anh chống đối thì có ích gì?
Cho nên, Lâm Phượng Thiên vừa thầm rủa xả Mộ Nhã Triết, vừa vội vàng thu xếp tìm diễn viên thế thân.
Đến trưa, Tần Chu hẹn Vân Thi Thi cùng dùng bữa ở nhà ăn.
Ngồi trên ghế, anh kể hết mọi chuyện cho cô nghe.
Vân Thi Thi nghe xong cũng cảm thấy hơi bất ngờ:
“Đây đều là yêu cầu của Mộ Nhã Triết ư?”
Nhưng mà, trong lòng cô đồng thời lại có cảm thấy ngọt ngào trước tính chiếm hữu bá đạo của Mộ Nhã Triết.
“Ừ! Đạo diễn Lâm giận đến râu tóc dựng ngược cả rồi, suýt nữa là đột quỵ luôn cơ!” Tần Chu nói.
Vân Thi Thi dở khóc dở cười: “Làm gì khoa trương đến thế?”
“Thi Thi, tôi hỏi cô, giữa cô và Mộ Tổng rốt cuộc có quan hệ gì? Tôi thấy anh ta có vẻ quan tâm cô lắm.”
Tần Chu nhiều chuyện hỏi.
“Tần đại nhân, ngay cả anh mà cũng đi buôn chuyện à?”
“Trong cái ngành này, tám chuyện đã trở này bản năng của mỗi người rồi.”
Hai người nói chuyện một hồi thì nhân viên phục vụ mang thức ăn đến, nhưng người này lại không cẩn thận làm đổ nước trà lên váy đầm của Vân Thi Thi.
Nhân viên phục vụ hốt hoảng, vội vàng xin lỗi: “Thành thật xin lỗi! Tôi không cố ý!”
“Bỏ đi, không sao.” Vân Thi Thi huơ tay, cũng may chiếc đầm cô diện hôm nay màu đen, nên không ảnh hưởng gì.
Cô ngẩng đầu lên thăm hỏi Chu Tần vài câu rồi đứng dậy định vào nhà vệ sinh chỉnh trang lại trang phục.
…
“Uyển Nhu, dạo này thấy sắc mặt em không tốt, có phải là nghỉ ngơi không đủ không?”
Trong nhà vệ sinh, Mộ Uyển Nhu đang đứng trang điểm trước gương, Alan đang ôm lấy eo của cô từ phía sau, nhẹ nhàng hôn lên vành tai cô.