“Xin lỗi, để cho anh được yên lặng!”
Nói, anh liền bước đi.
Mạnh Tinh Tuyết một mình đứng lẻ loi tại chỗ, chốc lát sau, mấy người bảo vệ đã đi tới, nói với cô: “Cô Mạnh, giám đốc Mộ cho chúng tôi tới đưa cô về!”
“Tôi...”
Khóe môi cô giật giật, lập tức khổ sở nói: “Là đưa tôi vào lãnh cung sao?”
...
Nhà họ Cố.
Sở Hà hôn mê khoảng hai tháng, trên đường từng tỉnh lại mấy lần, nhưng đều lập tức mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ, không có tỉnh được lâu.
Sở Tiểu Bảo cũng không biết, người mẹ mà mình đang nhung nhớ, lại đang bị nhốt trong phòng bệnh của nhà họ Cố.
Bác Phúc dỗ cậu, nói rằng đã tìm được mẹ, nhưng vì cậu không nghe lời, nên mẹ không chịu gặp cậu.
Đến khi nào cậu nghe lời, mẹ cậu mới tới tìm cậu.
Lại nói, bác Phúc này, có thể nói là kinh nghiệm đầy mình.
Lời này nói với trẻ em mà nói, hầu như đều có tác dụng!
Dựa vào một chiêu này, bác Phúc hoàn toàn thu phục được Sở Tiểu Bảo.
Sở Tiểu Bảo cũng nhiều lần hứa, nhất định sẽ ngoan ngoãn đợi Sở Hà tới tìm cậu.
Cố Cảnh Liên cũng không biết dùng thủ đoạn gì, đưa tên cậu vào nhà họ Cố, đồng thời làm một giấy khai sinh mới.
Chính vì vậy Sở Tiểu Bảo lúc này đã có một cái tên mới - Cố Thừa Trạch.
Tên Sở Tiểu Bảo này, bị Cố Cảnh Liên chê lên chê xuống, vì đặt tên, bác Phúc cũng vô cùng đau đầu, nghĩ ra hàng trăm cái tên, nhưng đều bị Cố Cảnh Liên phủi đi.
Cuối cùng, chọn được cái tên này.
Cố Thừa Trạch!
Cố Cảnh Liên đem cái tên này nói cho Sở Tiểu Bảo nghe, cậu lúc đầu còn rất không vui!
Cảm thấy cái tên Cố Thừa Trạch này, thật sự là quá vô dụng, hơn nữa còn vô cùng khó nghe.
Vẫn là Sở Tiểu Bảo nghe hay hơn!
Quan trọng là, cậu đã nghe quen cái tên này.
Mẹ vẫn thường gọi cậu như vậy.
Vì vậy, đổi tên lúc này, cậu có chút không được tự nhiên.
Cuối cùng, hai cha con tranh luận hồi lâu, liền đưa ra quyết định, Sở Tiểu Bảo sẽ để làm nhũ danh, còn Cố Thừa Trạch sẽ là tên chính.
Sau đó, vì có giấy khai sinh, cậu dĩ nhiên được đi tới nhà trẻ như bạn cùng trang lứa!
Sở Tiểu Bảo có chút khinh bỉ.
Bởi vì, trước đây, cậu hâm mộ nhất chính là những đứa bạn trong thôn, có thể tới vườn trẻ, có thể chơi đùa cùng nhau, mà cậu không có giấy khai sinh, không được tới trường, vì vậy chỉ có thể nhìn trộm từ bên ngoài.
Trường lớn nhà vậy, bọn nhỏ chơi đùa với nhau, có rất nhiều đồ chơi, xếp thành hàng dài hàng dài, có đu quay, có cái sân thật to, mẹ nói đó là túc cầu.
Cậu muốn chơi, nhưng không có ai muốn chơi với cậu.
Lúc này, khi có thể tới nhà trẻ rồi, Tiểu Bảo cực kỳ hưng phấn!
Nhà mà, ngày đầu tiên đi nhà trẻ, Sở Tiểu Bảo lập tức dọa mấy đứa bạn trong lớp đến sợ.
Sáng sớm, bảo mẫu đưa Tiểu Bảo đứng trước lớp, phía sau vẫn còn hai người đàn ông to cao bảo vệ đứng đó.
Hai người họ dáng người vạm vỡ, đeo kính mác, thần sắc lạnh lùng, quả thực dọa mấy đứa trẻ phát sợ.
Trở về, Tiểu Bảo liền khóc lóc kể lể với bác Phúc, bởi vì chuyện đó, mà trong lớp không một ai muốn chơi với cậu.
Bởi vì, hai người bảo vệ bên cạnh cậu, quá mức khủng bố rồi.
Tiểu Bảo vô cùng uất ức, lại không thể làm gì hơn là lẻ loi ngồi một mình.
Bác Phúc nghe xong liền dở khóc dở cười, càng nhiều hơn là không nỡ.
Nhưng bác thật sự không còn cách nào khác!