Vân Thi Thi gật gật đầu, lập tức cầm đũa lên cẩn thận gắp một cục xương, lấy tay đỡ, nhẹ nhàng thổi thổi, sợ xương mới ninh xong sẽ làm anh bị bỏng: “Cẩn thận nóng đấy!”
Cung Kiệt phát thèm, vừa mới chuẩn bị đón lấy cục xương kia để cắn một miếng.
Đột nhiên, không biết từ đâu vươn ra một bàn tay, thình lình đẩy anh sang một bên.
Vân Thi Thi còn chưa phản ứng kịp, đã thấy một bóng dáng cao lớn chậm rãi tiến đến, chẳng biết Mộ Nhã Triết đã vào bếp từ lúc nào, anh gạt Cung Kiệt sang một bên, cầm lấy cổ tay của Vân Thi Thi, hết sức tự nhiên cho cục xương kia vào miệng.
Khóe môi Vân Thi Thi giật giật: “....”
Đến khi Cung Kiệt phản ứng kịp, ngẩng đầu lên thì đã thấy Mộ Nhã Triết ôm lấy bả vai Vân Thi Thi, miệng đang nhai, ánh mắt vẫn đang đề phòng anh.
Mộ Nhã Triết vào đây từ lúc nào?
Nhớ ra vừa rồi anh bị người ta đẩy ra, chắc chắn là do Mộ Nhã Triết kia đẩy!
Vừa rồi Mộ Nhã Triết thấy Cung Kiệt đi vào bếp thì cũng lập tức theo vào, nhìn thấy người đàn ông kia quang minh chính đại ôm ấp vợ mình, còn dựa cằm lên vai cô...
Mặc dù người này danh chính ngôn thuận là em vợ mình, nhưng nhìn thấy cảnh này, Mộ Nhã Triết vẫn cảm thấy vô cùng chướng mắt.
Vì thế, ngay lúc Vân Thi Thi đang chuẩn bị đút miếng xương kia cho Cung Kiệt, Mộ Nhã Triết lập tức tiến đến đẩy Cung Kiệt sang một bên, chính mình thì đến gần như thể đang tuyên cáo chủ quyền, ôm Vân Thi Thi vào lòng.
Cung Kiệt nhìn thấy cảnh này thì chỉ híp mắt, hừ lạnh một tiếng.
“Anh rể, anh làm cái gì thế?”
Mộ Nhã Triết đúng lý hợp tình nói: “Vào giúp cô ấy!”
Giúp?
Có trời mới tin!
Rõ ràng là không muốn để anh gần gũi với chị gái thì có!
Cung Kiệt nghiến răng nghiến lợi - đây chính là lý do anh không muốn chị kết hôn!
Vô duyên vô cớ lại có một người đàn ông khác xông vào cuộc đời của chị, còn tranh giành tình cảm với anh, mà mấu chốt là...
Người ta tranh giành như vậy lại là hành động danh chính ngôn thuận!
Anh không cách nào phản bác được.
Trong lòng Cung Kiệt không thăng bằng nổi, lườm Mộ Nhã Triết một cái, thấy anh cũng đang nhìn mình, ánh mắt cứ như đang nhìn một kẻ xâm lược.
Hai người đàn ông nhìn nhau như hổ rình mồi, bầu không khí như thể đang có hai dòng điện chạm vào nhau tóe ra hoa lửa.
Vân Thi Thi đổ mồ hôi lạnh, dùng đũa gắp lên hai miếng xương, đút cho mỗi người một miếng, sau đó lập tức đuổi cả hai người ra ngoài: “Hai người ra ngoài cả đi! Đứng đứng đây nữa, chỉ tổ vướng tay vướng chân thôi!”
“Bà xã à...”
“Chị...”
“Ầm!”
Cửa phòng bếp bị đóng lại.
Hai ngời đàn ông đồng thời bị đẩy ra bên ngoài cánh cửa, phẫn nộ quay sang nhìn nhau đầy thù hằn.
Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần ngồi cạnh đó, lại đồng loạt nhìn nhau, đưa mắt ra hiệu, hai đứa nhóc chạy qua, mỗi đứa nắm tay một người đàn ông.
Tiểu Dịch Thần kéo tay Mộ Nhã Triết đến trước bàn, thúc giục: “Cha, cha cần gì phải chạy đi chạy lại như vậy chứ! Như cha mà còn chạy vào bếp thì chẳng phải chỉ làm loạn thêm sao! Cha ngồi yên đây đi!”
Hữu Hữu cũng kéo Cung Kiệt ngồi xuống đối diện Mộ Nhã Triết, dặn dò: “Cậu, cậu cũng ngoan ngoãn ngồi đây đi, cơm xong ngay thôi!”
Nói xong, cả hai cậu nhóc đều chạy vào bếp để giúp mẹ.
Mộ Nhã Triết và Cung Kiệt yên lặng liếc nhau một cái, hừ lạnh một tiếng rồi lại quay đầu đi, không ai phục ai.