Hữu Hữu lên Microblogging, thấy những lời đồn đãi nhảm lan truyền nhan nhản, cảm thấy khó hiểu.
Cảm giác trong chuyện này có rất nhiều điểm kỳ lạ.
Tập đoàn giải trí Hoàn Vũ nắm trong tay rất nhiều cổ phần của mấy công ty truyền thông.
Nhưng mà hiện giờ đề tài trên Microblogging đều gây bất lợi cho Mộ Nhã Triết và Vân Thi Thi.
Thế nhưng Hoàn Vũ không hề có bất cứ động tĩnh nào.
Chuyện này quả thực quá khác thường, đừng nói là Mộ Nhã Triết, ngay cả Vân Thiên Hữu cũng thấy khó hiểu.
Lúc Mộ Nhã Triết xử lý xong sự việc thì nhận được điện thoại của Mộ Thịnh, gọi anh nhanh chóng về nhà một chuyến.
Ý tứ là có việc gấp muốn tuyên bố.
Không cần nghĩ cũng biết là chuyện gì.
Mộ Nhã Triết căn bản là không thèm để ý tới.
Vân Thi Thi vẫn ở trong bệnh viện, không rõ tình huống, bất kể là chuyện lớn gì cũng phải để sang một bên rồi nói sau.
Vì thế, sau khi rời khỏi đồn cảnh sát, anh liền lái ô tô đến bệnh viện, lúc vào phòng bệnh, Hữu Hữu đang ngồi trước giường bệnh, mà Vân Thi Thi đã ngủ, quần áo trên người đã được thay bằng đồng phục bệnh nhân sạch sẽ, đồng thời cũng dùng khăn nóng lau qua thân thể một lần.
Bình dịch truyền đã thay đến lần thứ tư.
Nhìn thấy anh tới, trên mặt Hữu Hữu hiện lên vẻ bất mãn.
Mộ Nhã Triết liếc mắt một cái, dễ dàng nhận ra vẻ mặt của cậu, không cần suy đoán, trong lòng anh cũng biết tên nhóc kia rốt cuộc bất mãn chuyện gì.
Cậu không giống những đứa trẻ cùng tuổi khác, cậu đã sớm trưởng thành, bởi vậy thấy phóng viên chặn cửa khách sạn, những câu hỏi sắc bén khiến Vân Thi Thi đau đớn, cậu cũng đau đớn.
“Cha đến rồi?” Hữu Hữu liếc mắt nhìn anh, vẻ mặt lạnh nhạt: “Mọi việc đã xử lý xong?”
“Xử lý xong rồi.”
Mộ Nhã Triết đi đến bên giường, vươn tay thăm dò nhiệt độ trên trán cô, sau khi chuyền ba bình dịch, nhiệt độ đã hạ xuống nhưng vẫn chưa hoàn toàn hết sốt.
Hữu Hữu không buông tha “thẩm vấn”, bỗng nhiên nắm chặt tay anh đi đến ban công.
Đóng cửa lại, dựa lưng vào trên cửa, vẻ mặt lạnh lùng, không che giấu vẻ phẫn nộ trong mắt.
“Chuyện phát sinh hôm nay khiến tôi cực kỳ mất hứng.”
Một câu ngắn gọn, cậu nhóc kia trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Con biết phóng viên truyền thông cực kỳ vô lương, xảo quyệt, cũng không cần để ý tới! Con cũng biết rõ mẹ tiến vào nơi thị phi như làng giải trí thì nhất định sẽ phải đối mặt với những lời đồn nhảm! Nhưng chuyện như ngày hôm nay, con không nghĩ đến.”
“Ừm.” Mộ Nhã Triết bình tĩnh đợi cậu nói tiếp.
Đứa con trai này của anh, tuổi còn nhỏ nhưng so với người trưởng thành thì còn thành thục hơn.
“Con nghe có người ép hỏi, mẹ có phải là tình nhân cha bao nuôi hay không, vấn đề tương tự như vậy, con hy vọng không có lần thứ hai! Hiểu không?”
Dừng một chút, Hữu Hữu lại tỏ thái độ: “Nếu có lần tiếp theo, cho dù cha không động thủ, con cũng sẽ không bỏ qua!”
“Con định làm thế nào?!”
“Cha không cần biết con sẽ làm như thế nào! Con không can thiệp chuyện của cha, cha cũng không được hỏi đến việc của con! Cho tới bây giờ con chỉ làm những gì mình cho là đúng!” Giọng nói non nớt, để lộ vẻ quyết tuyệt.
Trong lòng cậu nghĩ vậy, nếu lần sau lại có lời đồn đãi như thế, cậu sẽ động thủ, xử lý Mộ Uyển Nhu.
Mà phương thức xử lý của cậu, so với Mộ Nhã Triết còn đơn giản và thô bạo hơn.