Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 792: Chương 792: Không Được Phụ Lòng Mẹ Con




“Con cũng chỉ là khách qua đường trong cuộc đời hai người, rất nhiều lúc, thứ mẹ cần là ấm áp, nhưng con lại không thể cho được, chỉ có cha mới có thể cho! Mẹ thích cha, cho nên con sẽ chấp nhận cha, nhưng điều đó không có nghĩa là con hoan nghênh cha!”

Mộ Nhã Triết giật mình.

Hữu Hữu lại nói: “Trước giờ con đều được mẹ cưng chiều, mà con cũng luôn không nỡ khiến mẹ phải đau lòng. Cho nên, cha không được bắt nạt mẹ con! Cho dù để cho mẹ chịu một chút ủy khuất thôi cũng không được, tốt nhất là đừng để con biết, nếu không, cho dù là mẹ có tha thứ cho cha thì con cũng tuyệt đối không tha thứ đâu!”

Mộ Nhã Triết không thể không thừa nhận rằng đứa con trai này của anh rất đáng yêu, thằng nhóc lại có thể nói ra một câu như vậy!

--- Không được phụ lòng mẹ con!

Đôi mắt xinh đẹp đầy ý uy hiếp.

Nói thật, bảo rằng cậu nhóc bảo hộ mẹ đến mức điên cuồng cũng không đúng lắm.

Phải nói là cậu nhóc yêu chiều mẹ đến mức điên cuồng.

Hữu Hữu lại nói: “Nếu đã muốn ở bên cạnh mẹ con thì phải ở bên cả đời. Ngàn vạn lần chớ để cho mẹ phải chịu khổ sở, thực ra mẹ không quật cường như vẻ bề ngoài đâu, trái tim của mẹ rất yếu ớt, đụng khẽ một cái cũng có thể vỡ nát. Nếu cho khiến cho mẹ phải đau lòng, đến lúc đó đừng trách thủ đoạn của con độc ác.

Lời nói không cho phép người khác hoài nghi.

Nếu anh dám trêu chọc mẹ cậu nhóc, vậy thì cậu nhóc sẽ lật đổ toàn bộ tập đoàn tài chính Đế Thăng.

...

Đứa con trai này của anh, chỉ có những lúc đứng trước mặt mẹ mình thì mới tỏ vẻ đáng yêu, đối với người khác thì đúng là vô cùng lạnh lùng độc ác.

Mộ Nhã Triết bỗng nhiên khẽ xoa đôi má của Hữu Hữu, anh cúi đầu, cưng chiều đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên mi tâm cậu nhóc.

Hữu Hữu giật mình, hai mắt trừng lớn, nhìn anh với vẻ khó tin.

Một giây sau, đôi má đỏ ửng lên.

Hữu Hữu giật giật khóe môi, nhưng ngay sau đó khuôn mặt lập tức trở nên cứng ngắc, nét mặt không mấy tự nhiên, đưa tay ra chà chà lên chỗ Mộ Nhã Triết vừa hôn.

Trên mặt cậu nhóc cố tỏ ra vẻ ghét bỏ, nhưng trong lòng lại lạo xạo, vừa căng thẳng vừa then thùng. Hữu Hữu nâng mày, xấu hổ trừng mắt nhìn anh, khẽ nhếch môi, nhưng ánh mắt rõ ràng đã thân thiết với anh hơn nhiều.

Thằng nhóc kiêu ngạo này!

Tính cách đứa con này của anh thật là kỳ cục, nhưng mà có lúc thật sự rất đáng yêu!

Anh đưa tay gạt mấy sợi tóc trước trán Hữu Hữu, thấp giọng nói: “Cảm ơn.”

Cảm ơn vì bảy năm qua, một đứa bé thông minh lanh lợi như con đã thay cha bảo vệ mẹ con!

“Cảm ơn con vì cái gì?”

“Cảm ơn con vẫn luôn bảo vệ mẹ con.”

“Đây là chuyện con nên làm, không cần phải cảm ơn!”

Hữu Hữu nói xong, hừ lạnh một tiếng: “Đúng rồi, cha thích ăn cái gì, con làm cho cha ăn.”

“Con sẵn lòng làm cơm cho cha ăn sao?”

“...” Mặt Hữu Hữu đỏ lên: “Thì sao, chẳng lẽ không được sao?”

“Chỉ cần là đồ con làm, cha đều thích ăn.” Mộ Nhã Triết nói.

Trên thực tế, anh cực kỳ kén chọn. Nhưng chỉ cần là đồ con trai làm cho anh, anh đều sẽ thích!

Hữu Hữu mấp máy môi, trầm ngâm một lúc: “Được rồi, vậy con sẽ làm cho cha món sườn chua ngọt.”

“Được!”

Mộ Nhã Triết xoay người, thình lình bắt gặp Vân Thi Thi và Tiểu Dịch Thần đang đứng cạnh cửa nghe lén cha con hai người nói chuyện.

Hai cha con đều run run khóe môi. Vân Thi Thi đứng bên cửa làm nũng, nói: “Hữu hữu, con vậy mà lại giấu diếm mẹ và Tiểu Dịch Thần đi nấu cơm cho cha con ăn!”

Hữu Hữu lập tức nói tỏ vẻ vô tội nói: “Mẹ, không có, con không có nấu...”

“Thật là tốt, cha có thể nấu vài món, chúng ta đều có thể nấu ăn.” Tiểu Dịch Thần đứng bên cạnh vẫn luôn có vẻ hâm mộ.

Ánh mắt Hữu Hữu càng có vẻ đáng thương: “Mẹ, không phải như vậy! Hữu Hữu không phải là nấu cho cha ăn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.