Nếu không phải kiêng dè nhà họ Tống và nhà họ Mộ có chút quan hệ, Mộ Nhã Triết là nể mặt nhà họ Giang, mới không làm cho nhà họ Tống khốn đốn.
Vân Thi Thi thấy Mộ Nhã Triết tới, trong lòng bình tĩnh lại, không hiểu sao cảm thấy an toàn.
Cô kéo cánh tay Mộ Nhã Triết, hừ lạnh một tiếng, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Tống Ân Nhã một cái, dáng vẻ oai phong lẫm liệt này, rõ ràng là đang cố ý chọc tức Tống Ân Nhã, ở trước mặt cô ta diễn trò ân ái.
Tuy có câu nói, diễn trò ân ái, sẽ bị chết nhanh.
Nhưng, lúc cần thiết, vẫn phải tuyên bố chủ quyền với cô ta một chút!
Tống Ân Nhã bị tức đến xanh mét cả mặt mày, đến mức muốn nôn ra máu.
Sự vũ nhục lặng thầm của Vân Thi Thi, lại khiến cô ta càng thấy khó chịu, cô ta dưới sự nâng đỡ của bạn bè, chậm rãi từ dưới đất đứng lên, oán hận trừng mắt nhìn Vân Thi Thi một cái, nhưng mà cô ta mới vừa trừng mắt, lại bị ánh mắt lạnh như băng của Mộ Nhã Triết rơi vào mặt cô ta, giống như đao khoét.
Tống Ân Nhã vừa thương tâm lại vừa xấu hổ, im bặt thở gấp, muốn nói gì nhưng lại nhìn anh, trong mắt rưng rưng, vừa muốn mở miệng, lại bị một câu của Mộ Nhã Triết hung hăng chặn trở về.
“Anh không muốn nhìn thấy em.”
Sáu chữ, lại đủ khiến Tống Ân Nhã khắc sâu cảm nhận được tư vị cái gì là đau thấu tim gan!
Tống Ân Nhã cắn cắn môi, yếu ớt thì thào: “Anh Mộ...”
“Chẳng lẽ muốn anh cử người đuổi em đi sao?”
Mộ Nhã Triết nguy hiểm nheo mắt lại.
Cô ta hiểu tính cách của anh.
Nói được thì làm được.
Tống Ân Nhã cắn răng, liên tục cân nhắc, cuối cùng vẫn giữ cho mình thể diện mà rời đi.
Trước khi ra cửa, cô ta vẫn không quên hung hăng liếc Vân Thi Thi một cái, lúc này mới hầm hừ tức giận rời đi.
Vân Thi Thi thầm nói: “Không nói đạo lý!”
Mộ Nhã Triết mặt không thay đổi quay đầu, cô không nhịn được rụt rụt bả vai, còn tưởng rằng anh muốn trách cứ cô cái gì!
Dù sao, cô vừa rồi cũng hung hăng đối với Tống Ân Nhã, mà, nói chuyện lại rất khó nghe, cũng không biết anh nghe được bao nhiêu.
Ai ngờ, anh lại bất đắc dĩ cười một tiếng nói: “Vật nhỏ, không nghĩ tới, em cuối cùng cũng có lần không chịu thua kém!”
Cách rất xa liền nghe được lời nhanh mồm nhanh miệng, hùng hổ dọa người của cô.
Mộ Nhã Triết cảm thấy rất vui mừng.
Vân Thi Thi mặt đỏ lên một chút: “ Có ý gì? Cái gì gọi là cuối cùng cũng có lần không chịu thua kém?”
Hữu Hữu thở dài giải thích: “Mẹ ngốc nghếch, ý của cha là cuối cùng mẹ cũng biết cãi cọ một lần, không để cho người ta bắt nạt.”
Vân Thi Thi: “...”
Tiểu Dịch Thần mở miệng mắng: “Cái người phụ nữ xấu này, rốt cuộc từ đâu xuất hiện? Thật là đáng ghét. Phá con còn chưa đủ, còn chạy tới gieo tai họa cho mẹ con nha!”
Vân Thi Thi kinh ngạc: “ Cô ta phá con lúc nào vậy?”
“Chuyện quá khứ không đề cập tới cũng được, dù sao, con cũng nhìn ra được, hai chị em nhà họ Tống kia, không có một ai tốt!”
Hữu Hữu ở một bên lạnh lùng thốt: “ Mộ Dịch Thần, anh nhìn không ra sao? Người kia, rõ ràng là muốn cùng mẹ cướp cha.”
“Cướp cha?”
Tiểu Dịch Thần nghe, lập tức gắt gao ôm lấy Mộ Nhã Triết, không phục nói: “Không có cửa đâu! Nếu muốn cướp cha, trước phải qua cửa của anh rồi hãy nói!”
Hữu Hữu yên lặng nói: “ Phụ nữ muốn cùng mẹ cướp cha nhiều như vậy, mà mẹ vẫn cứ như khúc gỗ mộc, sửng sốt không có một chút ý thức nguy cơ nào.”
Tiểu Dịch Thần nghe vậy, lại hì hì cười một tiếng: “ Bởi vì mẹ cũng có rất nhiều người theo đuổi mà!”
Vân Thi Thi bỗng dưng lặng im: “...”
Mộ Nhã Triết đỡ trán, có chút nghe không nổi nữa: “ Hai đồ ngốc, ngoan ngoãn ngồi vào vị trí.”
Hữu Hữu cùng Tiểu Dịch Thần nhìn nhau cười một tiếng, lập tức ngoan ngoãn trở lại chỗ ngồi.