Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 504: Chương 504: Không phải là cô ta không thể mang thai sao?




Lỡ như... thật sự là có thai thì phải làm sao?

Tuy rằng đây là bệnh viện tư nhân, nhưng chỉ cần là bệnh viện trong thành phố này, cho dù chỉ lưu lại hồ sơ bệnh án thì cũng có thể bị nhà họ Mộ tra được.

Nếu như Mộ Uyển Nhu thật sự có thai thì phải làm sao?

Không đầy hai ngày thì tin tức này sẽ truyền tới nhà họ Mộ.

Anh ta còn nhớ, Mộ Uyển Nhu và Mộ Nhã Triết căn bản chưa từng phát sinh chuyện tiếp xúc thân thể.

Mà lúc này lại truyền ra tin tức Mộ Uyển Nhu có thai...

Mộ Uyển Nhu không thể không giết anh ta.

Tạm không bàn đến chuyện cô ta rốt cuộc có khả năng sinh con hay không, cũng tạm không bàn đến chuyện cô ta rốt cuộc có thai thật hay không, cho dù thật sự có thai thì đứa bé trong bụng cô ta cũng không thể giữ lại được.

Nếu như xét nghiệm ra kết quả là thật sự có thai, như vậy...

Đối với nhà giàu có mà nói, chưa kết hôn đã có thai, đứa bé còn không phải là con của Mộ Nhã Triết, chuyện này đương nhiên sẽ trở thành một vụ tai tiếng lớn.

Suy nghĩ cẩn thẩn một chút, chuyện cô ta có thai cũng không phải là không thể.

Lúc hai người làm chuyện đó, đại khái là bởi vì biết rằng Mộ Uyển Nhu không thể mang thai cho nên chưa từng sử dụng biện pháp an toàn. Nếu thật sự là có thai, chuyện này cũng không phải là không có khả năng.

...

Ngải Luân đứng dậy, nói: “Tôi đi thông báo cho người nhà của cô ấy, sau đó sẽ quyết định. Hôm nay tôi đưa cô ấy về nhà trước!”

Bác sĩ ngẩng đầu lên, “A” một tiếng, chỉ cảm thấy người đàn ông này vô cùng kỳ lạ nhưng cũng không muốn nhiều chuyện, chỉ dặn dò anh ta mấy câu, rồi bảo anh ta đi thanh toán viện phí.

Lúc Ngải Luân ôm Mộ Uyển Nhu vào trong xe, Mộ Uyển Nhu đã dần tỉnh lại.

Thấy cô ta tỉnh lại, Ngải Luân hơi căng thẳng: “Em tỉnh rồi?”

“Đây là ở đâu?” Mộ Uyển Nhu vô cùng nhức đầu, xoa mi tâm, nhìn ra bên ngoài cửa sổ lại nhìn thấy biển hiệu bệnh viện, trong lòng giật mình: “Tại sao lại tới bệnh viện?”

“Vừa rồi em bị ngất xỉu, anh lo lắng cho em nên đưa em tới bệnh viện kiểm tra một chút!” Ngải Luân nói được một nửa thì dừng lại, không nói tiếp nữa, vẫn đang suy nghĩ xem có nên nói chuyện này cho cô ta biết hay không.

Hôm nay cũng chỉ là nghi ngờ mang thai, còn chưa xác định là có đúng hay không.

Mộ Uyển Nhu không biết anh ta đang nghĩ cái gì, đột nhiên nhớ lại chuyện xảy ra trước lúc ngất đi, nhớ tới Vân Thi Thi kia khản giọng tố cáo cô ta, nhịp tim dừng lại mấy giây, trong lòng có chút bất an.

Vân Thi Thi phát hiện ra rồi sao?

Vân Thi Thi đã nhớ lại chuyện trước kia rồi sao?

Vân Thi Thi đã nhớ ra được bao nhiêu rồi?

Chỉ là nhớ lại chuyện cô ta ăn trộm ngọc bội, hay là còn biết miếng ngọc bội này tượng trưng cho thân phận gì?

Đáng chết!

Ngải Luân thấy sắc mặt cô ta hốt hoảng, nhớ tới lời dặn vừa rồi của bác sĩ, cuối cùng vẫn quyết định nói thẳng với cô ta: “Uyển Nhu?”

“Chuyện gì? Nói!” Cô ta đang phiền muộn trong lòng, vì vậy giọng nói cũng không mấy dễ chịu.

Ngải Luân do dự mấy giây, chậm rãi hỏi: “Trước kia emhám ra kết quả là không thể mang thai, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

Anh ta chợt nhắc đến chủ đề này, Mộ Uyển Nhu ngẩn ra, ngay sau đó trong lòng hơi nhói lên, vẻ mặt không vui, nói: “Tự dưng anh hỏi chuyện này để làm gì?”

Không thể mang thai, đây vẫn luôn là chuyện cô ta không cách nào quên được.

Nếu có thể mang thai sinh con thì cô ta đã sớm kết hôn với Mộ Nhã Triết rồi.

Chính là bởi vì cô ta không thể mang thai nên địa vị ở nhà họ Mộ mới không vững chắc.

Từ xưa tới nay, đạo lý trong nhà giàu có vẫn luôn là mẹ nhờ phúc con.

Nếu không sinh được một đứa con trai, sẽ không thật sự có được địa vị gì.

Cô ta chính là mắc phải thiếu sót này, không thể sinh con trai cho Mộ Nhã Triết, đương nhiên địa vị không thể vững chắc.

Mộ Uyển Nhu vừa uất ức vừa đau lòng, cắn móng tay: “Nếu như không phải là tôi không thể mang thai, nói không chừng tôi đã kết hôn với anh ấy rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.