Dù sao, anh ta chỉ là một quản lý kinh doanh, một người thân phận bình thường, ngày thường căn bản không có cơ hội nhìn thấy chân dung tổng giám đốc tập đoàn tài chính Đế Thăng.
Bởi vậy khi Mộ Nhã Triết ôm Vân Thi Thi đi vào phòng làm việc quản lý kinh doanh, anh ta cũng tiếp đón như khách hàng bình thường.
Nhưng mà cho đến khi trợ lý phía sau giới thiệu: “Quản lý Lý, đây là ông chủ của chúng ta, tổng giám đốc tập đoàn tài chính Đế Thăng, tổng giám đốc Mộ.”
Lúc này anh ta mới cảm thấy bất ngờ!
Hương Thể Mạn Bộ là tài sản dưới danh nghĩa của tập đoàn tài chính Đế Thăng, nhưng làm thế nào anh ta cũng không nghĩ ra, vị này là tổng giám đốc Mộ thần bí khó lường trong lời đồn, đã vậy còn quá trẻ tuổi? Mà lại, đẹp trai kinh người!
Người phụ nữ bên cạnh anh là ai?
Anh ta nghe nói, vị tổng giám đốc này có vợ chưa cưới?
Chẳng lẽ vị này chính là?
Nghĩ đi nghĩ lại, quản lí nở nụ cười, lập tức ngầm hiểu.
Thái độ, lập tức càng thêm cung kính.
“Tổng giám đốc Mộ, ngài xem, nơi thế thế nào? Hoa viên hiện đại, to lớn bằng phẳng, xa hoa tỉ mỉ, 232 bình*, bầu không khí vô cùng u nhã tĩnh mịch.”
*36x232=6983.336m2
Mộ Nhã Triết đẩy quyển sách đến trước mặt Vân Thi Thi: “Thích không?”
Vân Thi Thi liếc mắt nhìn, không kìm lòng được cầm quyển sách lên.
Thật là đẹp...
“Quý cô xinh đẹp này, ngài yêu thích nơi này sao?”
Thấy cô rốt cục có chút để tâm, quản lý kinh doanh ở một bên cười híp mắt hỏi, thái độ ôn hòa.
“Thích thì thích, nhưng mà quá lớn, không có nhỏ hơn một chút sao?”
Vốn dĩ vừa vặn cô cũng định đổi một căn nhà, Vân Nghiệp Trình cho cô một tấm thẻ ngân hàng, bên trong có một khoản tiền.
Nhưng mà hơn 200 bình, cũng hơi lớn, bình thường cô cùng Hữu Hữu, thêm một người bố ở cùng nhau, có vẻ quá trống trải.
Quản lí có chút lúng túng cười nói: “Ha ha... Căn nhà này đã là nhỏ nhất...”
“Còn nhà trọ kia?” Vân Thi Thi lại hỏi.
Quản lí lau mồ hôi, bất đắc dĩ nói: “Nhà trọ một kỳ mở đều khánh thành bán đi trong năm tháng, hai kỳ còn lại trong thời gian mở rộng...”
“...”
“Không thích?”
Vân Thi Thi chán nản nói: “Thích...”
Phong cách thiết kế hoa viên căn nhà này kiểu phục cổ cung đình là điều cô thích nhất, trang nhã mỹ lệ, là ngôi nhà trong giấc mơ của cô.
“Vậy thì căn này.” Ngón tay thon dài của Mộ Nhã Triết chỉ vào quyển sách.
“Được! Tổng giám đốc Mộ, ngài chờ một chút.” Quản lí thu hồi sách, đang muốn xoay người rời đi.
Vân Thi Thi cả kinh gọi anh ta lại: “Chờ đã!”
“Quý cô này, ngài còn có dặn dò gì?” Quản lí tò mò hỏi.
Vân Thi Thi nói: “Tôi còn phải suy nghĩ thật kỹ!”
“Suy nghĩ cái gì?” Mộ Nhã Triết sầm mặt lại.
Hỏi cô có thích hay không, không phải cô trả lời thích sao?
Vậy cần gì phải suy nghĩ nhiều như vậy?
Vân Thi Thi không để ý tới anh, hỏi quản lí: “Nơi này bao nhiêu?”
Quản lí nghe vậy, cũng choáng.
Mộ Nhã Triết cau mày: “Đó không phải vấn đề cô nên suy nghĩ!”
“Tại sao không phải vấn đề tôi nên suy nghĩ? Vạn nhất tôi mua không nổi thì sao đây?”
Quản lí cong khóe môi.
Cô bé này... Chẳng lẽ là tiểu tình nhân của tổng giám đốc Mộ?
Nhưng mà không giống. Tổng giám đốc Mộ chưa bao giờ cùng người phụ nữ nào thân mật như vậy.
Không phải là tình nhân, tổng giám đốc Mộ cần gì phải cố ý đến mua một căn phòng Tiểu Dương “Kim ốc tàng kiều”?
Đời người phong phú tươi đẹp, một căn biệt thự có sân vườn to lớn, đều thuộc về danh nghĩa của anh, anh còn cố ý đến mua một căn nhà lớn sao?
“Cô bé, cô đúng là ngu xuẩn?” Mộ Nhã Triết không vui liếc cô.
“Tôi không cần anh mua cho tôi, tôi tự mua!”
Ánh mắt thâm sâu của Mộ Nhã Triết nhìn cô chăm chú, thấy cô quật cường, thẹn quá thành giận lườm cô, hiển nhiên rất là bất mãn đối với cách làm của cô.