Anh cũng không có hảo tâm như vậy, vì một người xa lạ mà bỏ ra mấy trăm ngàn tiền thuốc men.
Nhưng mà, Sở Hà thì khác!
Mạnh Tinh Tuyết trong khoảng thời gian này, đều sống nhờ ở nhà cô, đối với Mạnh Tinh Tuyết, không thể không nói, chi phí ăn mặc đều là do Sở Hà bỏ ra.
Anh không phải một người vô tình vô nghĩ, phần ân tình này, anh vẫn nhớ.
Dù sao, phụ nữ của anh, anh không chăm sóc tốt, mà Sở Hà, đã thay anh chăm sóc cô một thời gian, điểm tình cảm này anh cũng nên báo đáp.
Còn nữa, mấy trăm ngàn đối với anh mà nói, là một khoản tiền không đáng nhắc tới, chỉ đáng râu ria mà thôi, nếu như một khoản tiền râu ria như vậy có thể khiến cô vui vẻ, vậy thì vô cùng đáng giá.
Thời điểm khi còn đang phẫu thuật, Mạnh Tinh Tuyết gọi điện thoại cho Mộ Yến Thừa.
Mộ Yến Thừa đang trong cuộc họp ở công ty, trước đây bởi vì anh rời thủ đô, đi tới Yển Thành, vài người có địa vị trong công ty đã tỏ ra khó chịu, trong cuộc họp không ngừng phê bình anh.
Ngay cả Mộ Lâm Phong cũng sắp mắng anh té tát.
Mộ Yến Thừa nói, sau khi kết thúc, anh sẽ lập tức tới bệnh viện.
Mạnh Tinh Tuyết cúp điện thoại, cảm xúc có chút mơ hồ.
Mộ Yến Thừa đối với cô, so với trước đây dường như đã thay đổi hoàn toàn.
Trước đây, khi cô gọi cho anh, lúc bận rộn anh sẽ không bao giờ nhận, chứ đừng nói là đang họp.
Mặc dù những lúc anh rảnh rỗi, cũng sẽ không lập tức nghĩ tới bên cạnh cô.
Mà bây giờ, khi cô vừa mới nói, anh liền đến bệnh viện với cô.
Anh thay đổi!
Đối với cô, so với trước càng thêm nhẹ nhàng, chăm sóc chu đáo.
Mộ Yến Thừa như vậy, thực sự khiến cô có chút không quen.
Mạnh Tinh Tuyết không khỏi nghĩ, là khi mất đi anh mới biết quý trọng sao?
Cô ngẩng đầu nhìn vào phòng phẫu thuật đang sáng đèn, bác sĩ nói, ca phẫu thuật có thể kéo dài tới xế chiều, bởi vì ca phẫu thuật này tương đối phức tạp, nên sẽ hơi lâu.
Mạnh Tinh Tuyết nhìn thoáng qua đồng hồ, cũng đã là gần trưa, trong bụng cũng đã hơi đó, vì vậy cô định đi tới quầy bán quà vặt mua chút bánh mì ăn cho no bụng.
Bởi vì vẫn lo lắng cho Sở Hà, vì vậy, cô cũng không có tâm tư đi đến quán cơm.
Mạnh Tinh Tuyết đi tới quầy hàng, mua bánh mì và nước, xoay người vào thang máy, lúc trở về tới cửa phòng phẫu thuật, thình lình trông thấy trên băng ghế dài ngoài phòng phẫu thuật, một cô gái khoanh tay, vẻ mặt ngạo mạn ngồi đó, bên cạnh là mấy người đàn ông mặc tây trang, thân hình đồ sộ, Mạnh Tinh Tuyết ngẩn ra, còn tưởng là mình đi nhầm hướng.
Nhưng khi đến gần, người phụ nữ kia mới chú ý tới cô, ngẩng đầu, nhìn cô bằng một đôi mắt sắc bén.
“Cô là...”
Mạnh Tinh Tuyết cũng không nhận ra cô ta, càng chưa thấy cô ta bao giờ, nhưng vừa mới mở miệng, người phụ nữ đó liền cười lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: “Thì ra, Mạnh Tinh Tuyết, Mạnh Tinh Tuyết, chính là có bộ dáng như vậy! Tôi còn tưởng rằng dung mạo như hoa, thì ra cũng chỉ có như vậy mà thôi!”
Đối phương mới mở miệng, Mạnh Tinh Tuyết liền ngẩn ra, trong đầu lập tức trở nên căng thẳng, nhíu mày lại, hoài nghi hỏi: “Cô là Tống Ân Nhã?”
“Ồ?”
Tống Ân Nhã nhíu mày, có chút ngoài ý muốn: “Cô biết tôi?”
“Cái tên này, như sấm bên tai vậy!”